Hỏi Lại Chính Mình

Điển tích văn học và lời hay ý đẹp

Moderators: littlehoney999, A Mít

Hỏi Lại Chính Mình

Postby TT Yen » 05 Oct 2012

Sâu Kín

Ông giáo Kiên đã mất cách đây gần mười năm. Ông là một người thầy mẫu mực, là một người cha luôn chăm lo cho tương lai của các con.
Một hôm, Vĩnh - con trai ông - tình cờ mở tủ sách cũ của ông. Anh thò tay rút một cuốn sách. Đó là cuốn “Sáu Cửa Vào Động Thiếu Thất” của Bồ Đề Đạt Ma.
Giữa sách, Vĩnh thấy một phong thư của cô Diệu Thuần ở Gò Vấp. Mở thư ra xem, anh thấy có gạch dưới mấy chữ “...Chúc anh chị hạnh phúc”. Bên cạnh, nét chữ của cha anh viết vẫn còn đậm nét : “Xin cám ơn ! Điều ấy, dường như khó có được trong kiếp này...”. :'(

o O o

Không Có Gì Khác

Thuở trước, Ngạn là giáo sư dạy Văn. Bây giờ , ông là thợ sửa kính đeo mắt. Ông cho là người ta chỉ có quyền năng ở hiện tại, còn tương lai thì không.
Có khách hàng biết rõ quá khứ của ông, hỏi :
- Tôi biết bác trước đây làm thầy nay làm thợ, bác có thấy gì khác không ?
- Tôi chưa hề nghĩ tới điều ấy !
- Sao lại không ? “Thầy” và “Thợ” khác nhau kia mà ?
- Đó là khác cái tên gọi, chứ con người đâu có gì khác ! Người đời khổ đau nhiều, vì “thấy” nhiều cái khác nhau quá ! Tất cả chỉ là phương tiện để kiếm cơm áo thôi mà !
Người khách im lặng mỉm cười

o O o

Má Gọi

Tôi chỉ được sống bên mẹ vỏn vẹn có tám năm. Ở tuổi này, tôi chỉ biết Mẹ qua tiếng gọi mà thôi. Bên trong tiếng Mẹ ấy, tôi không có chút suy cảm gì nữa.
Năm tôi lên bảy tuổi, bà đau nặng, nằm liệt giường. Bà bị bệnh lao phổi. Thời ấy - 1950, trong vùng kháng chiến, làm gì có được một viên thuốc kháng sinh. Bà nằm yên trong một gian nhà cách biệt ba anh em tôi.
Nằm một chỗ trong căn buồng tối, bệnh tình ngày càng nặng, không có chút hy vọng kéo dài thêm cuộc sống, nên bà thường nhờ người giúp việc gọi tôi đến bên bà. Bà chỉ nhìn tôi. Hỏi tôi đôi câu bang quơ. Rồi bà nói : “Thôi, con đi chơi đi...”. Sau lời nói ấy, tôi hình như thấy được nét mặt vui tươi, rạng rỡ của bà !
Một hôm, đang mải mê chơi vụ, bà giúp việc đến kéo tay tôi :
- Má gọi kìa...
Dĩ nhiên là tôi thích chơi, hơn là trở về. Tôi chần chừ mãi, không chịu bỏ cuộc chơi.
Bà giúp việc phải quay lại gọi lần nữa, tôi mới chịu chia tay lũ bạn.
Tôi chạy một mạch về nhà, nhưng đứng ló thụt ở cửa buồng.
Bà nhận ra tôi, lên tiếng :
- Lại đây với má...
Tôi vẫn đứng yên. Bóng tối và hơi lạnh của căn buồng luôn đóng kín các cửa sổ, làm tôi sờ sợ. Nghĩ đến dáng bà gầy khô, tóc rụng chỉ còn lưa thưa ngã bạc, tôi lại cảm thấy lo lo...
- Lại đây con ! - Tiếng bà lại vang lên.
Tôi bước nhè nhẹ, rụt rè.
- Con cũng sợ má sao ?
Tôi giật mình :
- Không, con đâu có sợ !...
Hơn năm chục năm qua, tôi chỉ mong đợi một lần “Má gọi” mà không bao giờ có được ! Mọi việc đều đi qua đời ta chỉ một lần... :'(

Tác Giả : Mang Viên Long
TT Yen
Múi Mít
Múi Mít
 
Tiền: $49,244
Posts: 2135
Joined: 04 Jun 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng TT Yen từ: Morgans

Return to Hoa Thơm Cỏ Lạ



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 34 guests