Lỡ dại
Một mùa thu trước lúc thành hôn
Đã hứa thương nhau đến hết hồn
Vậy mà mới được vài năm lẻ
Chưa chết sao mà đã muốn chôn
"Người ấy" thường trơ mặt lạnh lùng
Lúc nào cũng giống trận cuồng hung
Lúc vênh, lúc váo, khi la hét
Lúc khóc lu bù, lúc nạnh hông
"Người ấy" thường hay móc bóp tôi
Gầm gừ khi thấy bóp tôi vơi
Bảo rằng làm ... dở cho ăn ... dở
Nếu muốn thôi thì cứ việc thôi
Bất kể bạn bè bất kể chi
Luôn "ca vọng cổ" giọng lâm ly
Nào là khốn khổ nào lương ít
Quanh năm chỉ tính chuyện suy bì
Ngồi lê đôi mách với xóm làng
Con cái chuyện nhà chẳng đảm đang
Khi thì tứ sắc khi coi bói
Quen mặt chè xôi, mọi ngả đàng
Tôi chẳng thấy Xuân chỉ thấy Thu
Nhà tôi chẳng khác cái nhà tù
Vợ tôi đã trở thành bà chủ
Bắt tôi đem đội để bàn thờ
Tôi khổ như điên với miệng đời
Xầm xì to nhỏ chuyện nhà tôi
Trời ơi tôi chỉ mong có phép
"Người ấy" bay biến khỏi đời tôi
Buồn quá lật qua tin mấy báo
Vợ ghen chặt đứt ... của chồng nhà
Nếu phải tay tôi mà xử án
Thì đừng mong chỉ ở nhà pha
Tôi nhớ lời "người ấy" bảo tôi
"Khi nào tôi chết cúng xe hơi
Vàng bạc nhà lầu, Tivi giấy"
để xuống âm ti sống cả đời
Tôi thấy đời tôi tối mịt mù
Giặt đồ rửa chén bận lu bu
Đời tôi chẳng khác đời ... Cô Lựu
Biết tôi chịu khổ đến bao giờ???
Nếu biết rằng tôi đã làm chồng
Vợ là "người ấy" bạn kinh không???
Thà sống độc thân mà rảnh nợ
Thây kệ môi son với má hồng!!!
sưu tầm
ĐỪNG CẮT
Của anh em cắt
Là hại đời nhau.
Bạn bè chế ngạo
Em hại anh sao.
Của anh em cắt
Hết vẻ, hết vang
Không còn chút cháo
Hết dáng hiên ngang
Của anh em cắt
Bạn bè hết biết
Thì thào cảm thương
Cùng buồn da diết
Của anh em cắt
Cụt cữ cà phê
Còn đâu đấu láo
Mặt mũi ủ ê
Của anh em cắt
Nhờ trông bạn bè
Ra tay cứu hộ
Đứa chán, đứa chê
Của anh em cắt
Nỗi buồn nào hơn
Quán vắng tháng tròn
Nhớ ơi là nhớ
Của anh em cắt
Một tí tiền còm
Tiền lương em gom
Bây giờ đòi cắt
Xin em chớ cắt
Còn tí vui chơi
Bạn bè thuốc lá
Tí tiền em ơi
sưu tầm