Anh chồng nghe cha hàng xóm nói, giựt mình:
Sách cũ, nhưng là sách của tui,
Nào phải mật ngọt đễ nhử ruồi.
Xóm giềng tui nhắc cho nghe đó,
Đừng để có ngày... móc mắt đui.
Rồi anh chồng về nói với vợ:
Sách hay đọc mãi cũng không nhàm.
Gáy thủng, bìa long vẫn cư ham.
Chữ nhoè là bởi anh đọc mãi.
Đêm bảy ngày ba vẫn chưa cam.
Dẫu sao sách cũng đã cũ rồi.
Có mùi mốc mốc giống mùi vôi.
Giấy thời vàng úa rờ nham nhám.
Thôi thì vứt mẹ nó đi thôi.
Đồ cổ thực là quý đó mà!
Gừng già cay lắm đến xúyt xoa.
Rượu để lâu ngày càng ngon tuyệt
Như sách nầy đây...úi chà chà!
Cuốn sách cũ rồi chán lắm thay
Đọc tới đọc lui cũng chừng này
Thôi thì đem sách đi *rờ tút*
Vài ngàn thẩm mỹ kể cũng hay...
Lời bàn của người đọc sách:
Sách mới đâu hẳn phải đắc tiền
Tuỳ người viết sách, tuỳ người xem
Tuỳ nhà xuất bản lăng xê nhé!
Sách mới mà *dỏm* ma nó thèm!
Sách cũ tái bản vẫn có lời.
Nhiều khi lời khẩm nữa mờ ui!
Miễn là thấy cũ mà không cũ
Xào lên vẫn tuyệt, đắc bỏ đời!