Cô bé kia đã năm năm làm nghề bện chổi ở một cơ sở nhỏ.
Một hôm cô xin gặp riêng ông chủ và ngỏ ý muốn nghỉ việc.
Ông chủ hỏi duyên cớ vì sao thì cô vừa khóc vừa đáp:
- Ông ơi, con bện chổi bao nhiêu năm nay rồi, bây giờ con thấy càng ngày nó càng mọc ra sợi chổi quá trời luôn…
Ông chủ vừa cảm thấy ngạc nhiên và buồn cười, nhưng vẫn hỏi:
- Thế sợi chổi nó mọc ở đâu? chỉ cho ông xem.
Cô bé bèn vạch ra chỉ cho ông chủ xem:
- Đó, nó mọc quá trời, ông thấy không?
Ông chủ phá lên cười sằng sặc:
- Cô ngốc ơi, khi người ta lớn lên thì nó phải thế thôi, cái đó gọi là lông chớ đâu phải sợi chổi, ai mà chả vậy? ngay cả ông cũng có, không tin ông cho xem nè.
Ông cũng vạch ra cho cô xem. Không ngờ vừa nhìn thấy cô bé lại càng giãy nảy, càng khóc to hơn:
- Ối trời ơi! kinh quá, thế này thì con xin nghỉ ngay ông ơi, không thì mọc hết sợi rồi nó lại mọc thêm cái cán chổi như của ông nữa thì con chết mất, hu hu…