Cỏ non - Thủy Lâm Synh - Truyện xã hội

Moderator: Doan Du

Cỏ non - Thủy Lâm Synh - Truyện xã hội

Postby Tubet » 27 Aug 2011


CỎ NON

Truyện ngắn xã hội
Thủy Lâm Synh


Gặp ông Thịnh ở phi trường O’hare hôm chủ nhật tuần trước. Ông mặc chiếc áo sơ mi trắng và thắt cà vạt màu rượu chát. Mái tóc ông Thịnh nâu đen, chải ngôi giữa và xịt dày keo, không chừng mới hớt, sấy, nhuộm sáng nay nên trông ông trẻ lại - ít nhất cũng hai tháng-.
Dù không thân cho lắm, nhưng ông Thịnh làm nghề địa ốc, báo nào cũng thấy đăng quảng cáo hình của ông nên hầu như ông Thịnh được nhiều người biết đến. Có nhiều người gọi một cách giản dị la: “Thịnh Địa Ốc” cho dễ phân biệt với một ông Thịnh khác đang làm ngành bán bảo hiểm ở đây. Tôi tiến lại chào:
- Chà anh Thịnh đi đón ai mà chưng diện bảnh thế?
Ông Thịnh chúm chím cười, đưa tay che một bên miệng nói nhỏ, dù chung quanh chẳng có ai.
- Đón bà xã từ Việt Nam qua.
Cử chỉ vui mừng pha chút hãnh diện ấy khiến tôi nghĩ lòng ông Thịnh đang tràn ngập hạnh phúc. Tôi nói:
- Chúc mừng anh, nhưng sao mấy mươi năm, bây giờ chị mới chịu qua?
Ông Thịnh vẫn cài nụ cười mỉm trên môi, đưa hai ngón tay phải lên cổ sửa sửa chỗ gút thắt chiếc cà vạt, ông tiếp lời:
- Đâu có: “bà xã mới”, bảo lãnh đã vài năm, bây giờ mới qua. Cô ấy còn trẻ lắm.
Tôi cười đưa đẩy:
- Ngon lành quá ta. Ừ! nhà sau thường là nhà lớn, vợ sau phải là vợ trẻ chứ.
Sau vài câu xã giao thời sự với ông Thịnh. Thảo, em gái tôi và chồng nó đẩy chiếc xe có chất vài va-li ngó dáo dác đi ra cổng. Trông thấy tôi, chúng nó vẫy tay. Thế là tôi bắt tay từ giã ông Thịnh đưa tụi nó về nhà.

Trên đường về, tôi vui miệng nói với vợ chồng Thảo:
- Tao vừa gặp ông Thịnh địa ốc, đi đón vợ mới nên quần áo tươm tấc ra phết.
Thảo buột miệng hỏi chồng:
- Chắc con nhỏ Việt Nam còn trẻ măng trang điểm như đào hát trên cùng chuyến bay, ngồi gần hàng ghế mình phải không anh?
- Anh đâu có biết, nhưng tối hôm qua khi ở phi trường Tân Sơn Nhất, lúc sắp vào cổng, anh thấy phía sau xa xa, con bé đó ôm chặt thằng kép trông có vẻ bịn rịn lắm.
- Phải nó không? – Thảo hỏi.
- Không để ý gương mặt, nhưng chắc là nó, cái áo thun hồng bó sát lúc ngồi trên máy bay anh đoán là nó.
- Thảo chép miệng:
- Lại một con “trâu già ham gặm cỏ non.”

Câu chuyện ông Thịnh đón vợ mới, cô gái trang điểm kỹ mặc áo thun hồng, có thể đã có chồng, hoặc người yêu tiễn chân lúc chia tay ở phi cảng tới đó chấm dứt. Chúng tôi nói lan man qua chuyện gia đình.
Tôi hỏi Thảo:
- Kỳ nầy về mầy có gặp bác Nguyện không, chắc bác già lắm chứ gì?
- Đâu có già lắm, hai bác dạo nầy thấy khỏe mạnh ra. Sáng sáng ông bà ra công viên tập Tài Chi, tối về chùa ngồi thiền, khóa tu Phật Thất nào mà ông bà không tham dự. Hai bác mới xây được căn nhà gạch gần chùa Hoằng Pháp, bác gái nói cũng năm sáu chục ngàn đô lận.
Nghe nói đến số tiền lớn, tôi há hốc hỏi Thảo:
- Ổng bả làm gì có nhiều tiền thế?
Chồng Thảo xía vô:
- Chắc bác làm cán bộ nhà nước chứ gì?
Thảo xì nặc chồng:
- Anh nầy, cái tật đoán mò không chừa. Cán bộ gì? Bác Nguyện là giáo chức đã nghỉ hưu. Lương hưu không đủ nuôi bản thân của ông ấy. Nghe bác gái khoe chị Út Tâm có chồng nước ngoài, anh ấy giàu lắm. Chị Út Tâm cần bao nhiêu anh cũng gởi về, ngoài vấn đề gởi tiền về xây nhà cho hai bác, còn mua xe gắn máy để chỉ đi học Anh văn, mua computer để nối mạng liên lạc cho dễ... Bác gái nói bác có dành dụm chút đỉnh từ bao lâu nay, cộng với tiền chị Út Tâm mới xây được nhà.
Nghe có vẻ thân thiện, chồng Thảo hỏi tôi:
- Về làm rể dễ chừng mười bảy năm, thỉnh thoảng em nghe Thảo nhắc đến bác Nguyện, nhưng em chưa biết bác ấy bà con thế nào với nhà mình, anh hai?
Tôi giải thích:
- Ông nội của bác Nguyện với ông nội cha mình là anh em. Đến thế hệ mình cũng ba đời rồi. Dượng mầy mới lấy Thảo, lại ở xa, ít gặp nhau và chưa có dịp về nhà từ đường ăn giỗ nên làm sao biết. Bác trai được lắm, con người sống có tình, có nghĩa. Chỉ có bác gái, bà đó có tiền là dễ thay đổi. Lúc xưa bà già lo cho tao và con Thảo vượt biên, thiếu bác gái một lạng vàng mà bả cứ sợ mất nên đòi ngày một, ngày hai. Bác trai nói: “thủng thẳng thím nó trả, thím lo cho cháu mình chớ lo cho ai. Cái miệng bà lép xép, làm cho gia tộc xào xáo. Thím không trả được, tui chịu cho bà, nhưng bà phải im cái mồm lại, nghe chưa?” Chừng đó bác gái mới chịu tạm ngưng đòi.
Thảo rộng lượng chen vào:
- Chắc lúc đó bác cũng túng, bây giờ khá rồi, “phú quí sinh lễ nghĩa”. Hôm em ghé thăm nhà bác, chị Út Tâm đi vắng, bác gái vồn vã lắm. Bác kể là chị Út Tâm sắp xuất ngoại, nhưng chị ấy căn dặn là tuyệt đối kín miệng, không được nói với bất cứ ai.
Tôi xuề xòa:
- Chắc lại Đài Loan, Hàn Quốc gì đây. Hình thức đi lao động chứ gì.

Chuyện bác Nguyện trai tình nghĩa, bác gái khó chịu, chị Út Tâm sắp xuất ngoại, tới đây chấm dứt. Tôi phụ thằng em rể xách cái vali nặng trĩu vào nhà:
- Bay mua gì mà va-li cái nào cũng nặng như đá thế nầy?
Thảo chép miệng:
- Cái nào cũng mắm tôm, mắm ruốc, mắm sặt...bà già mua cả mớ, may mà nó không vỡ, nếu không thúi cả quần áo cho mà coi.


Bẵng đi cả nửa năm. Một sáng chủ nhật trời lạnh như cắt. Tuyết đã ngừng rơi. Vợ chồng Thảo chuẩn bị đi chùa có lễ Vía A Di Đà thì nhận được điện thoại. Đầu dây bên kia, chị Út Tâm sụt sùi:
- Thảo ơi, em đang ở tiểu bang nào vậy?
- Tụi em ở Illnois, mà chị đang ở Việt Nam hay ở đâu mà nghe rõ dữ?
Giọng chị Út Tâm reo lên:
- Chị cũng ở Illinois, nghe các em ở cùng chỗ chị mừng quá.
- Sao chị biết số phone tụi em?
- Tìm khắp nơi đó chớ.
- Chị qua Mỹ hồi nào?
- Sáu tháng nay rồi.
- Ủa! Sao lúc tụi em về, cũng khoảng sáu tháng rồi, có nghe nói gì đâu!
- Ừ lúc đó giấy tờ lo xong, nhưng phỏng vấn đến mấy lần bị bác, nên hết hứng thú.
- Chồng chị là ai, tụi em biết không?
- Có lẽ không cần biết.
- Tại sao vậy?
Giọng chị Út Tâm nhỏ lại như nói thầm:
- Đợi xong thẻ thường trú, chị dzọt.
Thảo cũng hạ giọng:
- Tại sao chị có ý định đó?
- Chồng gì mà già hơn chị gần bốn chục tuổi.
- Bác gái nói ảnh tuổi Sửu 49, còn chị đã 25, hơn có hai giáp chứ mấy.
- Không dám đâu! Ông tuổi Kỷ Sửu 61 rồi đó em ơi. Nghe nói tuổi Sửu, bà già tưởng 49, ông già lại tưởng có 37 thôi.
Thảo vui miệng:
- Thì chỉ có 3 con giáp chớ mấy!
- Thôi mầy ơi, cũng vừa thôi, già quá như cha con, mắc cở chết.
Thảo níu kéo:
- Nhưng khi anh ấy qua đời, chị lại được hưởng một tài sản kết xù.
- Kết xù khỉ! Ổng làm ngành địa ốc, bây giờ thị trường tuột như xe không phanh. Bao nhiêu của cải đầu tư vào nhà cửa, nay nhà băng lấy sạch sành sanh. Vợ chồng đang ờ nhà thuê đây.
- Chồng chị không tìm việc làm khác à?
- Ảnh đi cắt cỏ, nhưng mùa đông thì cỏ đâu mà cắt.
Thảo buột miệng:
- Nghề nào cũng nghề, lương thiện là được rồi.
- Em nói vậy chớ bên nhà ai cũng đồn là chị lấy chồng giàu có, bây giờ qua đây mới vỡ lẽ.
- Thì gặp hồi kinh tế khủng hoảng chớ ai muốn thế. Bây giờ chị tính sao?
- Chị cũng chưa biết! Có lẽ đi học làm móng tay...
- Ừ vậy cũng được, phụ chồng một tay.
Thảo nói trong hối hả:
- Bây giờ tụi em đi chùa, chị cho biết số phone, xong lễ về em gọi chị. À mà chồng chị tên gì?
- Anh ấy tên Thịnh, ở đây người ta gọi anh ta là “Thịnh Địa Ốc”

Thủy Lâm Synh
Dec. 7, 2008
Tubet
Lá Mít
Lá Mít
 
Tiền: $416
Posts: 16
Joined: 18 May 2011
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Tubet từ: YaHuy

Return to Truyện Đọc ( E-Book )



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 13 guests