Món quà tinh thần gởi tặng tóc mây thôi bay từ: philipnguyen, MeChua888, Bien Va Em, lonelyheart, CoMay, msn, hoatimxua, lovetotry, vinh_hien, truyenhoalan, cau-am, TT Yen, mlam1972
Download
Không biết cảm nhận của tôi có đúng như những gì mà tác giả Việt Anh muốn gửi gắm vào ca khúc hay là do tôi có óc tưởng tượng quá lớn!
Ca khúc kể về chuyện tình yêu của một dòng sông và một nụ hoa. Nụ hoa vừa hé trên cành của một thân cây gần bờ sông. Ngày tháng trôi qua, nụ hoa nhìn thấy dòng sông khi thì ầm ầm giận dữ, dường như có bao nhiêu nước nơi thượng nguồn dòng sông ấy đều đổ về nơi đây! Nhưng có lúc dòng sông ấy hiền hòa uốn lượn quanh các bãi bồi, rong chơi nhẹ nhàng cùng gió và mây…
Thế rồi nụ hoa đem lòng yêu dòng sông hiền hòa ấy. Một ngày nọ, nụ hoa cố ý nhờ gió đưa mình rơi xuống dòng sông, bỏ lại hàng cây, nơi nụ hoa đã sinh ra đứng ngơ ngác không hiểu vì sao…
“ Từng ngón tay khép như nụ hoa trắng
Bỏ lại hàng cây ngơ ngác sau lưng…”
Những tưởng dòng sông sẽ nhận thấy tình yêu ấy, nào ngờ “lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình”. Dòng sông vẫn cứ âm thầm lặng lẽ trôi đi. Không phải vì dòng sông không nhận thấy tình yêu đó mà vì dòng sông nghĩ nụ hoa ấy cũng chỉ là vô tình rơi xuống đây mà thôi. Thế là dòng sông và nụ hoa cứ âm thầm lặng lẽ đi bên nhau nhưng cả hai đều không nói gì, để đêm đêm nụ hoa vẫn một mình khóc thầm…
“…Và nỗi đau rơi trong lòng đêm vắng
Nỗi đau ta nhận riêng mình…”
Một buổi chiều nọ, nụ hoa biết dòng sông sắp ra đại dương. Nụ hoa sợ thân mình nhỏ bé, không thể vẫy vùng ngoài đại dương bao la ấy nên nụ hoa quyết định rẽ vào một bãi cạn – nơi bao năm qua phù sa đã bồi đắp! Để rồi nơi bến bờ này, nụ hoa tiếc nuối, thẩn thờ nhìn theo dòng sông vẫn vô tư trôi đi và hòa vào đại dương bao la, nơi mà hoàng hôn đang dần buông xuống…
“… Ở chốn nào dòng sông đã hòa cùng đại dương
Cạn bến bờ chiều nay thẩn thờ nhìn hoàng hôn…”
Nụ hoa ấy nuối tiếc. Nhưng không chỉ có nụ hoa mà cả dòng sông cũng nuối tiếc. Nuối tiếc vì đã cùng đi bên nhau, trải qua biết bao thăng trầm sóng gió thế mà không ai nói với ai một lời nào, cả hai hoặc quá vô tình hoặc quá e ngại, đã “để một dòng sông lơ đãng trôi qua”. Hay tại vì dòng sông ấy không muốn bị ràng buộc, muốn ra biển lớn?
“… rồi chúng ta sẽ đôi lần hối tiếc
Để một dòng sông lơ đãng trôi qua…”
Thế rồi nụ hoa ấy nhận ra mình không thuộc về bãi bồi này. Lúc trước nụ hoa cố tình bắt mình thuộc về nơi đây nhưng khi dòng sông ấy đi rồi, nụ hoa mới biết dòng sông là tất cả, mình thuộc về dòng sông ấy…
Một buổi sớm tinh mơ, nụ hoa một lần nữa ra đi, bỏ lại bãi bồi – nơi đã che chở, an ủi nụ hoa trong những tháng ngày buồn bã nhất để xuôi theo dòng tìm đến dòng sông xưa. Nhưng…
“… Một sớm kia xuôi theo dòng em đến
Cớ sao anh chẳng đứng chờ???”
Vâng, dòng sông ấy giờ đã vẫy vùng ngoài biển khơi rộng lớn kia. Nụ hoa ghé các bãi bồi để tìm lại vết dấu của dòng sông nhưng tất cả dường như đã bị xóa mờ... Nụ hoa chỉ còn biết khóc, khóc với mưa,
khóc để thỏa dỗi hờn - sự dỗi hờn của một thiếu nữ, dỗi hờn vì sao dòng sông – người con trai, lại vô tình đến thế? Nụ hoa đi bên dòng sông, đã yêu dòng sông bằng một tình yêu chân thành vậy mà dòng sông ấy không nhận ra…
“…Rồi sớm mai sẽ không còn vết dấu
Một bờ phù sa quên bước chân qua
Chỉ có mưa bâng khuâng về trong mắt
Khóc đi cho thỏa dỗi hờn…”
Đây là ca khúc “Dòng sông lơ đãng” của nhạc sĩ Việt Anh, ca từ đẹp, giai điệu tuyệt vời với giọng hát Mỹ Linh đầy ngọt ngào sâu lắng, đã chuyển tải đến người nghe một nỗi niềm thầm kín của người con gái, sự nuối tiếc vì đã để vụt mất một tình yêu tưởng như đã trong tầm với và sự trách móc nhẹ nhàng của cô, trách vì sao người con trai ấy lại không hiểu lòng cô… Người con trai ấy hiểu chứ, nhưng vì người con trai ấy muốn vẫy vùng nơi thế giới bao la kia, chứ không muốn mình mãi ở nơi này. Vì vậy người con trai không dám yêu người con gái ấy và chọn cách im lặng để không làm đau lòng thêm cho người con gái…