Đố ai mà được như sen
Chung quanh cánh trắng, giữa chen nhụy vàng
Nhụy vàng, bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn
Đem thân vào chốn cát lầm
Cho thân lấm láp như mầm ngó sen
Đêm đêm ngồi tựa bóng đèn
Than thân với bóng, giải phiền với hoa
Ngập ngừng vịt lội ao sen
Bữa nay gặp lại người quen tôi mừng
Hôm qua tát nước đầu đình
Bỏ quên cái áo trên cành hoa sen
Em được thì cho anh xin
Hay là em để làm tin trong nhà?
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh chưa có, mẹ già chưa khâụ
Hoa sen lai láng giữa hồ,
Giơ tay ra bẻ, sợ chùa có sư
Có sư thì mặc có sư
Anh thò tay bẻ, có hư em bồi
Dốc lòng chờ đợi bông sung
Bông sung chưa nở ta dùng bông sen.
Ngắt bông sen còn vương tơ óng
Cắt dây tình hết ngóng hết trông.
Ô hô chậu rã cúc ngã sen tàn
Tiếc công anh lận đận với nàng bấy lâu
Sen xa hồ sen khô hồ cạn
Lựu xa Đào, Lựu ngả Đào Nghiêng
Vàng cầm trên tay rớt xuống không phiền
Chỉ phiền một nỗi tơ duyên không tròn
Thương chồng nấu cháo le le,
Nấu canh bông lý, nấu chè hạt sen.
Thấy dừa thì nhớ Bến Tre
Thấy bông sen, nhớ đồng quê Tháp Mười
Đi qua thấy tiếng em đàn
Lá vàng xanh lại, sen tàn trổ hoa.
Bấy lâu còn lạ chưa quen
Hỏi hồ đã có hoa sen chưa hồ?
Hồ còn leo lẻo nước trong,
Bấy lâu chỉ dốc một lòng đợi sen!
Cái lá sen rủ, cái củ sen chìm
Bao nhiêu quý vật đi tìm quý nhân
Bùn dẫu đen mà sen chẳng lấm
Con giun xéo lắm cũng quằn
Đời người ai cũng có phần
Vinh hoa có lúc phong trần có khi
Chung quanh cánh trắng, giữa chen nhụy vàng
Nhụy vàng, bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn
Đem thân vào chốn cát lầm
Cho thân lấm láp như mầm ngó sen
Đêm đêm ngồi tựa bóng đèn
Than thân với bóng, giải phiền với hoa
Ngập ngừng vịt lội ao sen
Bữa nay gặp lại người quen tôi mừng
Hôm qua tát nước đầu đình
Bỏ quên cái áo trên cành hoa sen
Em được thì cho anh xin
Hay là em để làm tin trong nhà?
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh chưa có, mẹ già chưa khâụ
Hoa sen lai láng giữa hồ,
Giơ tay ra bẻ, sợ chùa có sư
Có sư thì mặc có sư
Anh thò tay bẻ, có hư em bồi
Dốc lòng chờ đợi bông sung
Bông sung chưa nở ta dùng bông sen.
Ngắt bông sen còn vương tơ óng
Cắt dây tình hết ngóng hết trông.
Ô hô chậu rã cúc ngã sen tàn
Tiếc công anh lận đận với nàng bấy lâu
Sen xa hồ sen khô hồ cạn
Lựu xa Đào, Lựu ngả Đào Nghiêng
Vàng cầm trên tay rớt xuống không phiền
Chỉ phiền một nỗi tơ duyên không tròn
Thương chồng nấu cháo le le,
Nấu canh bông lý, nấu chè hạt sen.
Thấy dừa thì nhớ Bến Tre
Thấy bông sen, nhớ đồng quê Tháp Mười
Đi qua thấy tiếng em đàn
Lá vàng xanh lại, sen tàn trổ hoa.
Bấy lâu còn lạ chưa quen
Hỏi hồ đã có hoa sen chưa hồ?
Hồ còn leo lẻo nước trong,
Bấy lâu chỉ dốc một lòng đợi sen!
Cái lá sen rủ, cái củ sen chìm
Bao nhiêu quý vật đi tìm quý nhân
Bùn dẫu đen mà sen chẳng lấm
Con giun xéo lắm cũng quằn
Đời người ai cũng có phần
Vinh hoa có lúc phong trần có khi