Lời Của Các Tuồng Cải Lương

Video Cải lương và các loại Kịch Nói

Moderators: Thái Bình, A Mít

Lời Của Các Tuồng Cải Lương

Postby longnu » 11 Jul 2005

[color=darkred]TRANG NÀY DÀNH POST NHỮNG LỜI HÁT CŨA TUỒNG CÃI LƯƠNG >>

Ngao Sò Ốc Hến
Soạn Giả: Nguyễn Thành Châu

[Cảnh ở nhà thầy bói Ngao, Ngao đang ở nhà một mình,
than vãn]

[HÁT???]

Ngao: [ca]
Quẻ linh thiêng bói tiền bói duyên
Ngoái thiên cơ có trong mu rùa
Từ sáng mà chẳng thấy ai
Chỉ lo các việc tiên tri
Nghèo, khó, muốn cho có tiền
Bói ra có liền
Đàn bà nào hết duyên
Bói cũng có duyên
Có duyên oai quyền

[nghỉ một chút rồi ca tiếp]
Quẻ hôm nay sao mà tối thui !?!

Ốc: [mới vừa tới, ca tiếp]
Mắt đã đui thì sáng với ai bây giờ ?

Ngao: [ca tiếp]
Thầy bói chẳng thấu thiên cơ !?
Cứ đi phóng mạng đôi co

Ốc: [ca tiếp]
Thầy bói ...
Nói ma nói nói mò
Bói ngao hóa sò

Ngao:[ca tiếp]
Thằng nào mà cả gan
Dám đụng tới Ngao
Tao đập cho bể đầu ...

[dứt HÁT???]

-- Thầy bói nói mò !

-- Mò mà mò trúng ...

-- Trúng gió !

-- Này, tao hỏi mày! Hổm rày mày đi đâu mất biệt.
Hổng thấy mặt mũi đâu hết vậy ?

-- Bác làm gì mà thấy được mặt mũi tui ?

-- Tao không cần thấy mặt. Tao nghe hơi thở, tao cũng
biết mầy là thằng Ốc nữa à !

-- Chà ! Thính tai quá há ...

[HÁT???]

Ngao: [ca]
Vậy chớ mắt đã đui mà conụ thêm điếc tai
thì chỉ có duyên với bị gậy ăn mày
Tao hỏi mầy vậy chớ quẻ lục lâm
Tao bói cho mầy mấy hôm
Ứng nghiệm như thế nào
Mày kiếm bao nhiêu huê lợi
Mà chẳng thấy cám ơn thầy

Ốc: [ca tiếp]
Quẻ của bác thật là linh thiêng
làm tui muốn phát điên
Nếu quẻ lục nhâm ứng nghiệm
mọi việc êm xui thì đâu có rắc rối lôi thôi

Ngao: [ca tiếp]
Tao nói rồi, khó lắm Ốc ơi

Ốc: (ca tiếp)
Nhưng bác xủ quẻ bảo tôi đã hết xui
nên tui mới thử thời vận. Nghĩ tới càng thêm hận
đã không mở hầu bao
còn bắt tui trả nợ
thuở còn trong bụng mẹ ...

[dứt HÁT???]

-- Tao nói á, thằng Trùm Sò nó coi tiền còn hơn mạng
sống của nó. Mầy muốn moi tiền của nó hả? Hổng
dễ à !

-- Bởi vậy cho nên tui mới qua đây nhờ bác bói dùm
cho tui một quẻ đây nè.

-- Mầy cần tiền hả ?

-- Cái quán chị Hến bị bà hỏa tới viếng tiêu hết
rồi ! Bây giờ tui phải nghĩ cách nào để giúp đỡ
chỉ.

[cười, vẻ hiểu biết]
-- Hi hi ... mầy nghĩ cách có tiền để giúp đỡ cho con
Hến dựng quán. Rồi mầy cũng nghĩ cách có tiền để
đưa cho con Cua dựng gia đình với mầy ... Hi hi ... Tao
biết hết ... hi hi ...

-- Bác sao cái gì bác cũng biết ! hay quá hà ... [cười]
Nhưng mà bác nghĩ coi, qua nhà Trùm Sò, vay nợ nó ...

[gạt ngang]
-- Thôi mầy ! Mầy đừng nói Trùm Sò, Trùm Sò với
tao ! Tao vác gậy tao lên ! Nói thiệt với mầy hả ...
tao thề hả ... tao thề tao không đội chung trời với
thằng Trùm Sò. Có nó ở đây hả, [giận dữ] tao ...
tao ... tao dọng vô mặt nó mấy dọng cho đã nư tao mà
...

[can]
-- Trời đất ơi ... thôi thôi ... thôi đừng có nóng !
Bác dọng nó cho Lý trưởng còng đầu hả? Bây giờ bác
có cách nào có tiền, chỉ dùm tui coi !

-- Bây giờ mầy muốn có tiền? Mầy ... mầy đòi nợ
nó !

-- Đòi cách nào đây ?!

[ngập ngừng]
-- Ờ ... mầy ... mầy tới nhà nó mầy ăn trộm ...

-- Trời đất ! xúi làm chuyện bất lương không !

-- Hông ! Tao hổng có xúi mầy làm việc đó. Vì bình
sanh tánh tao ghét mấy thằng bất lương. Nhưng, tao cho
mầy biết : cái thằng Trùm Sò là cái thằng chuyên hút
máu của dân làng mình. Nó không từ bỏ ai cả. [phân
trần] Tao là kẻ tàn tật như vậy mà có lần bịnh
nặng quá, mượn nó mười quan, hai ngày sau đem tiền
trả, nó biểu tao trả nó mười ba quan ! Nó ăn lời tao
ba quan đó, mầy nghĩ coi ! Cái quân như vậy, nó không
nghĩ cái tình trong xóm trong làng, thì hôm nay, mày lẻn
được vào nhà nó mầy cứ vơ vét hết tài vật của
nó đị Nhiều chừng nào, tốt chừng ấỵ Hồi trước
tới giờ nó ăn ở trên đầu trên cổ của mình, thì
bây giờ mầy lấy lại ! [cười] Theo tao nghĩ đó cũng
là một sự công bình chớ cũng không có gì đâu !

-- Sao mà tui cũng ngại quá !

[trấn an]
-- Mầy khỏi ngại đi ! Tao xủ cho mầy một quẻ là ăn
chắc. Bữa nay ngày mấy mậy há ?

-- Bữa nay ... hăm bốn tháng giêng, đầu giờ dậu,
tiết lập xuân ...

[chận ngang, đưa tay]
-- Thôi ! Bói giùm tao một quẻ ?! ... Hứ ! Hỏi mầy có
một câu mầy trả lời một dây !

-- Ai mà biết đâu nè ! ...

-- Dần thân tỵ hợi tứ hành xung ... Thân tí thìn tam
hạp ... Tí ngọ mẹo dậu thìn tuất sửu mùi ... Mầy
tuổi gì ?

-- Tuổi tỵ ...

-- Mầy tuổi tỵ ! Một mươi, hai mươi ba mươi ... càng
long ấn tín ... Mầy tuổi tỵ, mà ngày nay ngày thìn !
Cha mầy cũng chết !

[e ngại]
-- Kỵ hả ?

-- Kỵ ! Thìn tỵ kỵ long vương ... nước ngập đầy
vườn chết ráo chàng hiu ... Hổng được đâu Ốc ơi !
Bữa nay mầy ... mầy đi một mình, hổng xong đâu ...

[phần trần]
-- Chớ tui biết đi với ai mà hổng đi một mình ?

-- Đi với tao ! Tao yểm trợ ... [cười cầu tài]

[sửng sốt]
-- Đui mà ăn trộm ! Làm sao mà đòi đi? kỳ vậy ?

[KHỐC HOÀNG THIÊN]

Ngao: [ca]
Là vì tao ... thương
Muốn dẫn đường chỉ lối
Cho mầy tránh điều rắc rối

Ốc: [ca tiếp]
Hưm ! Người mù mà nhìn đường cho người sáng như tui
Thế gian đâu có chuyện lạ đời

Ngao: [ca tiếp]
Mầy biết không tả hữu hậu tiền
Cửa tử cùng cửa sanh
Mầy dẫn tao tới nơi để tao bấm độn
Tao chỉ hướng lục giáp lục nhâm
Đúng nơi cho mầy đào hầm
Như vậy mới là chắc ăn

Ốc: [ca tiếp]
Thôi khỏi ! Bác coi bói thì bác cứ ở nhà !
Chớ bác theo gõ mu rùa hoài thì chết cha tui

[dứt KHỐC HOÀNG THIÊN]

-- Tao đòi theo mầy là vì tao thương mầy !

-- Thương cái gì kỳ vậy? Ăn trộm mà .. mà .. đi với
ông mù ! Tui hỏi bác lỡ có chuyện gì thì làm sao bác
thấy đường bác chạy ?

[nạt]
-- Tao hổng có ngu tao chạy bậy đâu ! Rủi có bề gì tao
níu lưng mầy, mầy chạy đâu tao chạy đó [cười cầu
tài, xuống nước] Ốc ! cho bác theo với ! ... [thấy
Ốc im re bèn đổi giọng hăm dọa] Mầy hổng cho tau theo
hả? Mầy làm ăn hổng xong đâu mầy !

-- Hổng xong hả ?

-- Ừm!

[giận lẫy, giợm bỏ đi]
-- Đi một mình nè thử coi xong hông ! Cha ! Chưa gì hăm
hả? Đây nè tui đi một mình tui nè thử coi được hong
đó, đừng có hăm tui ...

[quýnh quáng níu lại, phân trần năn nỉ]
-- Ô ... ô ... Ốc ! mầy giận tau sao ! Giỡn mà ! Mầy
giận tao sao ! Thôi, mầy đi một mình ở nhà tau hổng
yên lòng, rủi có bề gì tau ân hận lắm. Hơn nữa tội
nghiệp cho con Cua, nó chịu cái cảnh phòng không gối
chiếc. Ốc, cho tau theo với Ốc ...

[dịu giọng]
-- Bác muốn đi phải hông ?

-- Ờ !

-- Được rồi, bác là thầy bói bác biết hướng nào
tốt bác chỉ đường cho tui đi đi

-- Tao làm thầy bói thì tao phải biết hướng tốt rồi,
nhưng mà mắt mũi như vầy có thấy đường đâu mà
chỉ cho mầy ! ... [phân vân một lúc] Mà thôi mầy muốn
vậy hả, bây giờ đi hướng này [chỉ đại]

[giảy nảy]
-- Í trời đất ơi, lên nhà quan huyện đó !

[hoảng hồn]
-- Trời ơi ! Tao chỉ vậy thôi, thôi bây giờ mầy cứ
đưa tao lên nhà nó, tao còn bài binh bố trận, tao còn
xủ âm dương nữa mà !

-- Nhưng mà có nhẩy qua mấy cái mương nữa, bác nhảy
nổi hông ?

[ngập ngừng]
-- Ưm ... ưm ...

-- Hổng ấy ướt mình ráng chịu à nghe ! Đi [cầm gậy
dẫn đường cho Ngao]

[la lên]
-- Ưm ... chậm chậm mậy ! Tới chưa? ...

-- Tới cái mương rồi nghe ... Bây giờ để tui nhảy qua
trước, tui đếm một hai ba rồi bác nhảy nha ! ...
Một ... hai ... ba ...
...
[Cảnh nhà Trùm Sò buổi tốị Trùm Sò mới đi ăn giỗ
về]

-- Trời ơi nhà cửa như vầy, hổng có đứa nào ở
ngoài trước coi nhà hết trơn hết trọi vậy nè ?
Chết đâu hết rồi? (kêu réo) Chết hết rồi phải
hôn? Chết hết rồi phải hôn? Thằng Ất thằng Giáp
đâu rồi ?

[Ất & Giáp bên trong chạy ra]
-- Dạ ...

-- Tụi mầy làm cái gì ngoài sau vậy mậy ?

[Ất & Giáp khúm núm]
-- Dạ thưa con thưa chú mới về ! Thưa chú mới về !

[la rầy]
-- Thưa gởi cái gì? Ngủ hả? Mới có đỏ đèn mà đi
ngủ hết trơn rồi? Mê ăn mê ngủ ! còn làm việc
được cái gì nữa mậy ?

[Ất]
-- Dạ tui con đâu có ngủ chú ! Ngoài ruộng mới về
nhảy vô xay lúa mệt hổng kịp thở vậy chớ ngủ dâu
mà ngủ ?

[Giáp]
-- Còn con phải giã tới 5 cối gạo, mới giã có ba cối,
nghe chú gọi con ra liền chớ đâu có ngủ được chút
nào đâu ?

-- Dù có bận xay lúa hay giã gạo gì cũng phải thức mà
canh chừng nhà ! Nhà mà bỏ ngỏ như vầy ăm trộm vô
lấy hết đồ của tao còn gì? Tao nuôi tui bây, giờ
tui bây tính làm chủ lại tao hả ?

[Ất]
-- Dạ dạ thưa hổng có chú ơi ! ...

[Giáp]
-- Dạ, tụi con biết phận nên làm việc cả ngày, đâu
có dám than thở gì đâu chú !

-- Đêm nào ăn trộm nó cũng rình nhà, mà đêm nay lại
tối trờị Tụi bây phải thức canh chừng, đừng ngủ cho
dữ đó ! Nghe nói nè ...

[Ất & Giáp nhỏ nhẹ]
-- Dạ ...

[Trùm Sò nạt]
-- Nghe hông ?!

[Ất & Giáp dạ lớn lên]
-- Dạ nghe ...

[KHỔNG MINH TỌA LẦU]

Trùm Sò: [ca]
Nghe thì hãy ngoái hai cái lỗ tai
Mà nghe tao bảo đây
Cả hai đứa chúng bây
Chia phiên gác đêm nay
Tao ăn giỗ về uống mấy chén rồi say
Tui bây canh chừng cho tao ngủ đến sáng mai

Ất: [ca tiếp]
Dạ, sáng rồi tui nghỉ

Trùm Sò: [ca tiếp, chỉ Ất]
Chưa ! mầy còn phải lau nhà !

Ất: [ca tiếp]
Lau nhà xong, tui nghỉ ?

Trùm Sò: [ca tiếp, chỉ Giáp]
Chưa ! mầy còn phải quét vườn !

Giáp: [ca tiếp]
Quét xong vườn chắc tới giờ cơm !

Ất: [ca tiếp]
Ăn xong rồi tui nghỉ một hơi

Trùm Sò: [ca tiếp]
Chưa ! mầy phải lo gánh nước
Còn thằng này bửa củi phơi khô

Giáp: [ca tiếp]
Như vậy là chắc tới cơm chiều
Chẳng ngủ bù mà cũng chẳng cơm trưa

Trùm Sò: [ca tiếp]
Ối ... xờ ... Ăn uống chi nhiều bữa không nên
Ăn dể tiêu một bữa cũng đủ rồi

Ất: [ca tiếp]
Ăn uống xong chắc là được đi ngủ ?

Trùm Sò: [ca tiếp]
Mầy ngủ ngon rồi ai thức để mà canh ?
Ăn trộm vô lấy hết đồ của tao rồi sao ?

Ất: [ca tiếp]
Vậy thì thức rồi canh rồi quét rồi lau
Bửa củi phơi khô, gánh nước nấu cơm
Chẳng ngủ nghê, ăn có một bữa cơm chiều

Giáp: [ca tiếp]
Hết đêm nay chắc chắn đem chôn

[dứt KHỔNG MINH TỌA LẦU]

-- Khỏi lo! Nghĩa địa ở gần một bên đây nè! Hổng
hao tốn gì lắm đâụ Tui bây cứ ra ngoải nằm đó, còn
mát hơn trong nhà tù đó ! Thôi thức lo canh gác đi !
Làm biếng làm nhác tao đập cho mỗi thằng một cây ẹo
xương sống bây giờ ! Nhứt là mầy đó [chỉ Ất] mày
làm biếng lắm !

[Ất & Giáp vâng dạ, Trùm Sò bỏ vô trong]

[Ất]
-- Bửa nay coi bộ ổng say quá, ổng đi ngủ rồị Thôi
tao với mầy ra ngoài sau làm một giấc đi, mệt quá
mầy ơi !

[Giáp]
-- Ờ, ra ngoài sau có gió mát ngủ sướng mậy ?
.......
[Ốc dẫn Ngao tới nhà trùm Sò]

[Ngao thì thào]
-- Tới chưa ?

-- Tới rồi ... Ngồi xuống đây xủ quẻ đi ?

-- Ngồi đây hả ?

-- Ừa ! ... Nè, bây giờ bác lo xủ quẻ nghẹ Để tui bò
vô tui coi động tịnh nghe ...

-- Mầy đi mau mau nha ... để tao ngồi lâu ...

-- Sao vậy ?

-- Ngồi lâu tao cảm thấy ... bơ vơ ...

-- Bác ráng xủ quẻ cho hay hay đó nghe !

-- Mầy yên tâm, đó là lương tâm nhà nghề ...

[Ốc vô trong, Ngao ngồi ở ngoài lâm râm xủ quẻ, thấy
quẻ tốt Ngao khoái chí cười lớn. Ốc bên trong hoảng
hồn chạy ra bịt miệng Ngao]

-- Cái gì vậy ?!?

[cự nự]
-- Trời ơi ! Cái gì cười um xùm vậy ?

-- Quẻ thuận ! mày đòi được nợ rồi ! [cười]

-- Suỵt !!! nhỏ nhỏ đó cha nội ơi !

[thều thào]
-- Tao quên ! Tao mừng quá tao quên ! Quẻ tốt lắm !
Tiền hung hậu kiết, thanh long phùng dương tướng !
Hi hi ... Mầy đi đi, cho nó đúng giờ

-- Vậy thì bác ngồi chỗ này chờ tui nghe chưa ...

-- Ừ ... ừ ...

-- Nhớ đừng có đi đâu bậy bạ nghe chưa ... Ừ !
ngồi đây tui đi à nghe

[Ốc vô trong, Ngao nói một mình]
-- Ốc à ... mầy đi mau mau nghe Ốc ...

[có tiếng chó sủa, Ngao sợ la lên ...]

-- Chó ! Chó ! Chó ! ...

[Ốc bên trong giận dữ chạy ra]

-- Trời ơi ! ... Cái gì la um xùm vậy cha nội ?!

-- Chó sủa !

[nạt]
-- Sủa cái gì? Sủa hồi nào? Sủa làm sao? Tui đây
chớ chó sủa gì ?

[bực bội, cãi lại]
-- Sao biết chó sủa làm sao? Chó sủa nhiều quá mầy
hổng thấy sao? Mấy chục con ... Chó trắng, chó đen,
chó vàng ... Nó nhiều quá, nó bu tao nó sủa quá trời
quá đất ... Tao ngu sao tao ngồi một chỗ ... Tao ngồi
một chỗ rồi chó nó tưởng tao ăn trộm nó cắn tao
rồi sao ?!?

-- Ăn trộm thiệt chớ còn cái gì nữa mà tưởng !
Bác la như là chửa lửa nó ra nó thộp đầu hết trơn
cả đám bây giờ đây nè ! Mới dặn bác tức thì đó,
bây giờ la hà !

[xuống giọng]
-- Ốc ! mầy đừng nói nữa, tao hối hận lắm rồi ...

[cũng hạ giọng theo]
-- Phải cẩn thận một chút mới được chớ ! Bác cứ
việc bác ngồi yên chỗ này cho tui ! Có thấy gì cũng
đừng có thèm la hết !

-- Thấy gì ! Mắt tao nó lòi tròng còn thấy gì ?

-- Tui đi à ! Nhớ đừng có la om xòm nha cha nội !

-- Biết rồi ! nói hoài ! làm như tao con nít vậy hà !

[Ốc vào trong, Ngao lải nhải một mình]

-- Ốc ơi ... Ốc à ... Ốc ...

[bên trong lao xao có tiếng la "Ăn trộm", Ốc ôm một bao
đồ chạy ra, vội vàng quýnh quángchạy mất, không kịp
dẫn Ngao theọ Trùm Sò và Ất, Giáp chạy ra]

[Trùm Sò vói theo la lớn]
-- Bắt nó ... bắt nó ... nó chạy đó ... lẹ lên

[Ngao cũng la theo]
-- Ăn trộm ... ăn trộm ...

[Ất & Giáp chụp được Ngao đang loay hoay dò đường]
-- Bắt được rồi nè ... bắt được rồi nè ...

[Trùm Sò nói với Ất]
-- Mầy ... mầy chạy mầy mời thầy Lý cho tao ! mầy
mời thầy lý cho tao ...

[Ngao la tiếp]
Ăn trộm ! ... Ăn trộm ... ở đâu ?!?

[Trùm Sò nạt]
-- Mầy ăn trộm chớ đâu

-- Tao ?!? Tao ăn trộm sao tao không biết ?

-- Mầy chối thì làm sao mầy "biết" được mầy!

-- Thằng nào nói tao ăn trộm đâu nè ?

-- Tao nói mầy ăn trộm nè !

-- Mầy ?! Mầy dám nói tao ăn trộm !? Rồi ! Mầy lọt
tròng cho nên mầy hổng thấy tao lòi tròng ...

-- Mầy đui hả ?

[cười]
-- Hết chuyện nói rồi nói thầy bói mù ăn trộm

[khinh khỉnh]
-- Cái gì ?!? Thầy bói ?! Mầy mà thầy bói hả ?!

-- Vậy chớ tao đui tao hổng làm thầy bói thì tao làm
cái gì sống ?

-- Mầy làm cái gì thây kệ mầy chớ mậy ! Mầy bói
cho ai mà giờ này mầy ở đây ?

-- Hông ! Tao hông có bói ở đây, tao bói ở xóm trên
kìa, tao về ngang đây
....
[HÁT???]

Ngao: [ca]
Tao thấy thằng ăn trộm nó vác trên vai
một cái bao coi bộ nặng

Trùm Sò: [ca tiếp]
Trời đất ơi, mầy đui mà mầy thấy được hả mậy
?!

Ngao: [ca tiếp]
Tao nghe nói chạy hơi nặng nặng
Nó đạp tao một cái nhào lăn
Nó lục lưng tao lấy hết tiền bạc
Cái thằng ăn trộm hèn mạt
Nó lấy luôn đồ nghề nghiệp tao làm ăn

Trùm Sò: [hỏi]
Mầy bói, mầy có cái gì mà nó lấy ?

Ngao: [ca tiếp]
Có chớ ! có mấy đồng tiền quẻ âm dương
Một quyển quẻ diệt sáu mươi bốn chương
Với cái mu rùa của ông cha tao để lại

Trùm Sò: [nạt, ca tiếp]
Thôi dẹp đi mầy !
Đừng có kiếm chuyện mà nói láo không có căn
Mầy là thằng không nghề nghiệp làm ăn

[Ất dẫn thầy Lý và biện tới]

[thầy Lý oai vệ]
Đâu? Ăn trộm đâu ?

Trùm Sò: [với Lý chỉ Ngao, ca tiếp]
Dạ thầy bói rồi nói lăng nhăng

Ngao: [ca tiếp]
Tao mà nói lăng nhăng hả ?
Tao hành nghề bói này đã mấy chục năm
Xa gần đều biết tiếng tăm
Tao cũng từng được họ thưởng bạc trăm

Thầy Lý: [ca tiếp]
Láo láo ! Gạt gẫm người ta đã là có tội,
Mà đi ăn trộm, tội càng gấp bội
Bây đâu ! Trói nó lại, chờ sáng dẫn lên quan

Ngao: [ca tiếp]
Quan hả? Quan với tao là chỗ bạn chí thân,
bây có giải tấu cũng mất công.
Quan sẽ mời tao lên nhà trên đãi tiệc.
Tao sẽ nói chuyện nầy và chừng đó tao sẽ tố cáo bọn
bây
Toàn là một lũ cáo bầy
Có con mắt mà chẳng rõ gian ngay

[dứt HÁT???]

[Thầy Lý răn đe]
-- Trời ... trời ơi ... hổn quá rồi ...

[Trùm Sò hăm dọa]
-- Mầy dám chửi tụi tao hả mậy? Tao đập cho mầy
một trận mầy mềm xương bây giờ nha mậy !

-- Đập hả? Tao đố cha thằng nào dám đập tao đó !

[Thầy Lý tức giận, nói vói Trùm Sò]
-- Đập nó một cái coi !

[Trùm Sò lấy gậy đét vô mông Ngao]
-- Trời đất ơi ... đố ... đố ... đố ... Cho mầy
chết luôn chớ đố !!! Mầy chọc tới tao thì mầy nát
xướng chớ mà đố !

-- Thằng nào đập tao vậy !?

-- Trùm Sò ! Được hông ?

-- Mầy đập tao hả Trùm Sò ?

-- Ờ ! được hông ?

-- Tao đã nói với mầy rồị Quan là chỗ bạn bè chí
thân với taọ Mầy chẳng nể quan, mầy chẳng vị taọ
Được rồi ! Ngày mai tao gặp quan tao, tao sẽ mét với
quan tao, rồi đây bây sẽ biết tay tao

[Thầy Lý hoạnh họe Ngao]
-- Mầy nói mầy đi bói về ?

-- Ừ !

-- Vậy chớ ai dẫn mầy đi ?

-- Ông nội mầy dẫn ! [đưa cây gậy ra]

-- Hả? trời đất ơi ?!?

-- Ông nội mầy đây nè !... [quơ cây gậy]

-- Ứ ! trời đất ơi ...

-- Mầy thấy ông nội mầy chưa? Mấy chục năm nay tao
nhờ ông nội mầy đưa đường dẫn nẻọ Sáng nội
mầy đưa đi, tối nội mầy đưa về. Nói mầy đừng
buồn, tao thương nội mầy còn hơn tao thương con tao
nữa ! Mầy nói bậy nói bạ hả, ông nội mầy lên đầu
mầy à !

-- Trời trời ... trời ơi ... quá lẽ rồi ! Hết nói
thằng này rồi !

[Trùm Sò hùa theo]
-- Mầy dám chửi tới thầy Lý là mầy lộng mầy quá
rồi !

-- Ai chửi thầy Lý ?

-- Mầy !

-- Không ! Tao là người biết phép lịch sự. Tao không
bao giờ chửi thầy Lý.

[Trùm Sò vặn]
-- Mầy mới chửi đây bây giờ mầy chối hả mậy ?

[phân bua]
-- Tao không chối ! Mới vừa rồi hả? Tao có chửi, mà
tao chửi ai? Tao chửi thằng này [chỉ hướng thầy Lý]
... Tao chửi thằng này, tao chửi nó, nó đứng trước
mặt tao ! Nè, tao đâu có sợ nó. Tao chửi cái thằng
nói bậy, nói bạ, tao chửi cái quân ăn đằng sóng, nói
đằng gió. Chớ tao đâu có chửi thầy Lý.

[Thầy Lý chưng hửng]
-- Trời ơi ... thằng này lẻo mép quá trời ...

-- Trời ơi ! Đó là thầy Lý, đứng trước mặt mầy !
Bộ mầy đui sao mầy hổng thấy mậy ?!

[Thầy Lý nạt Ngao]
-- Mầy đui hả mậy ?!!

[tỉnh bơ]
-- Còn phải hỏi !

-- Trời ơi tức quá ... nó đui thiệt !

-- Trời ơi nó đui thiệt thầy Lý ơi, nói hổng lại
nó, tức quá ! Dạ bẩm thầy Lý, thầy cho trói nó lại
đem giam điếm canh, ngày mai giải nó lên huyện

-- Í hổng được, đem nó qua đó tui phải thức canh nó
sao? Nè, nó ăn trộm nhà ông, bắt được nó, để nó
ở đây, ông giữ nó, mất nó ông ở tù !

[ngạc nhiên]
-- Trời đất ơi ! Nó ăn trộm nhà tui, mất nó tui ở
tù !?

[tỉnh bơ]
-- Chớ sao !

-- Trời đất ơi, luật lệ gì kỳ vậy trời? Ơ ..
ơ .. thôi được rồi [nói với Ất và Giáp] tụi bây
trói nó lại coi

[Ngao cự]
-- Tao làm gì mà trói tao ?

[Thầy Lý dõng dạc]
-- Mầy ăn trộm !

-- Tao? tội gì ?

[Thầy Lý nhắc lại]
-- Ăn trộm !

-- Tội ăn trộm ?!

-- Ờ !

-- Tao ăn trộm có bằng cớ hông? Tao ăn trộm có tang
chứng hông? Không tang chứng, không bằng cớ ! Bây
đừng hòng vu oan giá họa cho tao! Được rồi, ngày may
tao gặp quan tao, tao sẽ mét với quan tao, rồi đây bây
sẽ biết tay tao ?

-- Trời ơi, thằng này nó lẻo mép tráo trở? Phải cùm
nó mới được ! Ông Trùm, ông cho người chạy qua
điếm canh xách cùm qua tui cùm đầu nó lại

[hạ giọng]
-- Khỏi cùm, bây giờ tao cho phép : trói đi !

[Lý bực mình]
-- Bây đâu, trói nó lại !

[Ngao lầm bầm]
-- Rồi đây bây sẽ biết tay tao !

[Thấy Ất & Giáp chỉ trói Ngao sơ sài thầy Lý quát]
-- Còn một cẳng trói luôn !

-- Hông ! trói một cẳng, còn một cẳng để nghỉ !

-- Hả? Hổng cho trói hả? Gông đầu nó lại !

[hạ giọng]
-- Khỏi gông ! Tao cho trói luôn hai cẳng đó. [lầm bầm]
Rồi đây bây sẽ biết tay tao ...

[Thầy Lý quát Ất & Giáp]
-- Đè nó xuống !

-- Đừng đè !

[Trùm Sò quát Ất & Giáp]
-- Xô nó xuống !

-- Đừng xô ! tao sợ té ...

[Trùm Sò nạt Ngao]
-- Ngồi xuống đó ! Ngồi !

[cự]
-- Hông !

[Thầy Lý hăm]
-- Đập cái chết bây giờ !

[hạ giọng]
-- Đừng đập ! tao ngồi ...

-- Đè nó xuống ! tụi bây sợ nó sao !?

-- Ông Trùm nè ! Ông cho người canh giữ nó cẩn thận,
ngày mai đích thân tui dẫn nó lên quan. Ông kê khai mất
mát những gì kê khai vào giấy tờ cho rõ, mai tui trình
quan trên luôn nghe
Ông Trùm nè ... nữa đêm gà gáy mà ông xách tui dậy
qua đây bắt ăn trộm ! Ông làm phiền tui nhiều đó
nghẹ Tui cho ông biết, ăn trộm mà hổng có bằng cớ
đó, ngày mai tui dám thả nó về lắm à ...

[sợ sệt]
-- Trời đất ơi ... Thầy Lý, thầy Lý nói vậy tội
nghiệp tui thầy Lý [hiểu ra] A ... a ... dạ sẵn đây
mời thầy Lý lên nhà trên dùng với tui chén rượu ...

-- Thôi, nữa đêm qua đây bắt ăn trộm chớ đâu phải
vào nhà ông uống rượu ! Làm vậy dân chúng họ thấy
thì sao ?

-- Sợ thấy hả? Thôi đúng, dạ bữa nay thầy Lý bận
hả? Sáng mai thầy Lý qua sớm, uống rượu với tui,
rồi vợ chồng tui biết phải quấy với thầy ...
[cười xả lả]

-- Hà hà hà ... Cám ơn há ! Sáng mai qua há ! Bây giờ
tui phải theo dõi bọn này, nhứt định là phải còn bọn
đồng loã với tên thầy bói ăn trộm này nữa

-- Dạ chắc còn nữa !

-- Trùm ! Thôi vậy há, bây giờ tui về,

-- Dạ ...

-- mai tui tới,

-- Dạ ...

-- nhớ nghe hôn !

-- Dạ ... dạ ...

[Thầy Lý đi]

[Ngao hăm he]
-- Ờ ! ... Nhớ rồi ... mai đến ... Ha ha ha, hối lộ
hén ! Kẻ lo hối lộ như người nhận hối lộ đều có
tội như nhaụ Được rồi, ngày may tao gặp quan tao, tao
sẽ mét với quan tao, rồi đây bây sẽ biết tay tao ?

[Trùm Sò đánh Ngao]
-- Còn bây giờ mầy biết tay tao ! Mầy còn sống tới
ngày mai không mà nóị
[nói với Ất & Giáp] Hai thằng quỷ đó lại biểu nè !
[thấyẤt & Giáp đang ngủ gậc] Trời đất ơi nó ngủ
nữa rồi ! Hở ra là ngủ ! Hở là ngủ ! [đánh Ất &
Giáp] Ngủ ... ngủ ... ngủ ... ngủ ...

[Ất & Giáp đang ngủ gật bị Trùm Sò đánh, giựt mình]
-- Dạ ... chú gọi tụi con !

-- Làm ăn cái gì mà ngủ hoài làm sao làm ăn mậy !

[Ất phân trần]
-- Dạ tụi con mệt quá tụi con nghỉ một chút ...

[cáu kỉnh]
-- Cái gì? Làm cái gì mà mệt? Làm có vậy mà mệt
hả? Làm từ sáng sớm tới chiều tối mà than mệt !
Sao làm biếng quá vậy, trai trẻ gì mà làm biếng quá
vậy ! Tao ăn giỗ cả ngày nay có mệt mỏi gì đâu !
Bực mình ! Thức canh chừng nó ! Tao vô tao kiểm coi
đồ đạt mất gì ở trong trỏng? Nó đạp nó cạy sao
mà sậy cái cửa của tao rồi

[Trùm Sò dợm bước đi, Ất & Giáp níu lại]

[Ất]
-- Ơ chú ơi chú ... chú ...

-- Gì đó ?!

-- Chú quên rồi ! Chú quên cái vụ thưởng tụi con rồị
Hôm đó chú nói đứa nào bắt được ăn trộm chú
thưởng đó, chú nhớ hông ?

-- Tao hứa thưởng hông ?

-- Dạ có ... nhắc là chú nhớ hà ...

-- Có nói thì tao thưởng ! Hổng hứa thôi, hứa là
thưởng liền vậy hà ... [lận túi hò túi xê, hổng có
tiền] Thôi rồi! bỏ quên tiền trong nhà rồi! Thôi để
sáng mai thưởng sớm, sáng mai thưởng sớm cho há ...
............
[Trùm Sò vô trong]

[Ất]
-- Hứa nữa ...

[Giáp]
-- Hẹn nữa ... Tiền thưởng không khi nào mang theo cho
mình nhờ hết, còn việc làm không lúc nào ổng quên
... Chán quá ! Nay mai ổng chết mầy theo canh thây ma
ổng chớ tao hổng canh gác gì hết ! Mệt quá rồi ...

-- Bây giờ là đã canh ba rồi mà thức suốt đêm, canh
cái thằng cha ăn trộm này, tao với mày có nhắm
được chút nào !

-- Thôi tao đi ngủ à ! Mầy ở đây canh ổng chớ tao
chịu hổng nổi nữa rồi ...

-- Thôi tao cũng đi ngủ luôn chớ ở đây canh sao được
...

[Ất & Giáp bỏ vào trong, Ngao còn lại một mình]

-- Ốc ơi ... trở lại cứu bồ ... Mồ tổ mầy Trùm
Sò, tổ cha mầy Trùm Sò ... Mầy cướp giựt của thiên
hạ rồi mầy vu oan cho thầy bói mù đi ăn trộm ...
Phen này tao nhứt định tao kiện mầy tới ba tòa quan
lớn, cho mầy lết bằng mo, bò bằng mủn tao mới vừa
lòng !

[Ốc trở lại tìm Ngao, khều nhẹ, Ngao tưởng người
của Trùm Sò]

-- Tao ăn trộm ?!? ... Tao đá mầy cái chết à ! Cởi
trói cho tao hả? Tao đâu có cần ! Mầy, bộ hạ của
thằng Trùm Sò phải hông? Trùm Sò nó làm việc thất
lý, nó sợ tội, nó muốn xí xóa, nó sai mầy cởi trói
cho tao? Không ! hổng được đâu ! Mầy nói với thằng
Trùm Sò rằng nó đã hạ lịnh trói tao, thì bây giờ nó
muốn cởi trói nó phải cõng tao về tận nhà, lạy lụt,
năn nỉ, chầu rượu ...

[Ốc cởi trói cho Ngao, cõng Ngao chạy mất ... Có tiếng
chó sủa, Trùm Sò chạy ra ...]

-- Trời ơi, ăn trộm ở đâu nữa mà chó sủa quá trời
quá đất vậy cà !

[Trùm Sò ngó dáo dác không thấy Ngao, la lớn]
-- Trời đất ơi ! Thằng ... thằng ... thằng ăn trộm
đâu rồi ?! Rồi hai thằng quỷ cũng đâu mất rồi ?
Trời ... trời đất ơi, [kêu lên] thằng Ất thằng
Giáp đâu rồi !? thằng Ất thằng Giáp đâu rồi ?
thằng Ất thằng Giáp đâu ... rồi !!!

[Ất & Giáp ở trong dạ rân, chạy ra ...]

[hoang mang]
-- Trời ơi, trời ơi ... Sao bỏ đi đâu? rồi thằng ăn
trộm đâu rồi mậy ?

[Ất & Giáp ngáy ngủ]
-- Dạ thưa chú mới về !

[nạt]
-- Đi dâu mà về ! thằng ăn trộm đâu rồi ?

[Ất mắt nhắm mắt mở]
-- Dạ nó bị trói ở dưới gốc cây nầy chớ đi
đâu ...

-- Cây gì ?!?

-- Dạ cây mít ...

[Trùm Sò vung gậy đánh Ất và Giáp]
-- Mít gì ?! Mít ông nội mầy chớ mít ! Mít ông nội
mầy chớ mít ! ... Mít gì ?! Nhà này trồng mít hồi
nào mà có mít !?

[Ất & Giáp đau xít xoa]

-- Trời đất ơi ... như vậy là nó mở dây nó trốn
đi mất rồi ! Đồ ăn ruột cùng rùa ! [đánh Ất]

[Ất đau xít xoa]
-- Dạ ruột cùng rùa bổ lắm, chú có ăn hông ?!

[Trùm Sò đánh nữa]
-- Bổ thằng cha mầy chớ bổ ! Trời ơi tao dặn tụi
bây là ở đây thức canh chừng nó, tụi bây ra đằng
sau ngủ hết, bây giờ nó trốn biết đâu mà kiếm
đây ?!

[Giáp phân trần]
-- Dạ con đâu có ngủ, con canh kỹ lắm, hổng dám lìa
một bước nữa ! Sao kỳ vậy nè ?!? ... [ngó dáo dác
tìm]

[Ất cũng kể lể]
-- Mới chạy ra đằng sau uống có miếng nước, chạy ra
nó mất tiêu rồi !

[than vãn]
-- Trời ơi, tao dặn tụi bây là không được bỏ nó ở
đây một mình, tụi bây ra đằng sau ngủ hết, mà dại
gì nó không trốn !?

[Giáp]
-- Dạ chú ơi, chắc nó biết tàng hình hay độn thổ
chớ dây hồi nãy chú biểu con trói còn y nguyên đây
nè !

[tức giận]
-- Dây trói đây là nó mở nó đi rồi ! [đánh Giáp] ...
Trời ơi là trời ơi ... tao vô tao kiểm quần áo vàng
vòng tiền bạc của tao nó lấy sạch hết trơn hết trọi
rồi !
Trời ơi ... đã bắt được nó mà để cho nó trốn đi
mất ! Biết dâu mà kiếm đây ?! Trời ơi !!
Bao nhiêu năm làm Trùm, tao chỉ vơ vét được có bao
nhiêu đó thôi, bây giờ nó lấy sạch rồi ! Rồi đây
tao sẽ nghèo ! Tao sẽ nghèo mạt rệp như hồi chưa làm
Trùm !...

[Ất mỉa mai]
-- Chú mà nghèo ?! Chú mà nghèo chắc tụi tui mỏng như
tờ giấy quyến, gió thổi một cái cũng bay nữa

[Giáp đế thêm]
-- Thôi đi chú ơi ! Chú đang giàu đây nè, mà tụi tui
còn đói rã ruột !? Chú mà nghèo thì tụi tui có nước
mà nằm ở trong hòm đó ! Thôi bây giờ chú cho tụi tui
nghỉ ở đợ nhà này đi làm ăn xứ khác đi !

[Ất đồng ý]
-- Đúng rồi ! Chú cho nghỉ đi chú !

-- Ạ ... ạ ... mới nói nghèo cái nghỉ hả !? Ạ ... vậy
là tao biết rồi ...

[HÁT???]

Trùm Sò: [ca]
Hai đứa bây đồng lõa
với thằng đui
bây mở của sau
cho nó tóm hết trơn đồ tao
Rồi bây làm ngơ
để nó trốn đặng bây hẹn nhau
tới chỗ vắng để bây chia cùng nhau
Bây muốn tao nghèo xác xơ
để bây xúm với nhau bây cười chơi

Ất: [ca tiếp]
Chú Trùm ơi, oan đàn em ...
Đã mấy năm, tôi ở với chú rất trung
chẳng hề tham

Giáp: [ca tiếp]
Đói cả tháng, chẳng một ngày no
Làm cúp lưng, muốn té ho
Chẳng so đo cũng đâu có bỏ đi
thì có trộm của chi ai làm chi

[dứt HÁT???]

[Ất giận lẩy]
-- Được rồi ! nếu như chú nghi ngờ hổng tin tụi tui
nữa thì dứt khoát chú cho tụi tui nghỉ ở đợ nhà này
đi làm ăn xứ khác đi ! Vậy đi ...

-- Mày nói nghỉ nữa hả mậy

[Ất & Giáp đồng tình]
Xin chú cho nghỉ ! Dạ, xin nghỉ !

[hỏi gặn lại]
-- Mầy nhứt định vậy hả mậy ?!

-- Dạ ! nhứt định rồi !

-- Mầy gan phải hông? Nói nghỉ? Nghỉ liền ! Nói nghỉ
thì nghỉ liền !

[Ất & Giáp mừng rỡ]
-- Chú cho tụi tui nghỉ? Dạ cám ơn chú, tui con đi ...

[ngắt lời, lạnh lùng]
-- Trả hết nợ rồi nghỉ mày ! Hổng có đi khan như
vậy được ! Hổng có cám ơn khan như vậy !

[Ất ngạc nhiên]
-- Nợ ?!? Tui chỉ thiếu chú có mười giạ lúa hà, mà
ở đợ cho chú đã năm năm rồi ! Nếu tính lại thì dư
vốn lẫn lời mà ... mà còn ...

[ngắt lời]
-- Sao ?!? Mầy tính bằng tao tính hông? Tao tính riết
mà muốn sói đầu hết nè thấy hông ! Mười giạ lúa,
tính theo lời mỗi năm là mười giạ tiền lời ! Mà
công của mầy ở đợ cho nhà tao, một năm có sáu giạ !
Mỗi một năm mầy còn thiếu lại bốn giạ, năm năm nay
mầy thiếu lại hai chục giạ !

[Ất lắp bắp]
-- Mà ... mà sao ... sao nợ dữ thần vậy nè ?!

-- Ờ ! Giờ muốn ra khỏi nhà tao, trả cho tao hai mươi
giạ lúa và một trăm ba chục quan tiền vay bạc tháng,
rồi đi đâu thì đi ...

-- Nhưng mà cái hôm cha tui chết chú chỉ cho mượn có
mười quan ! Sao chú tính vô trong này quá trời vậy
nè ?!

[Trùm Sò khinh khỉnh]
-- Cái gì ?!? Ai nói mầy cho mượn? Tiền bạc để trong
tủ rồi nó mục sao phải cho mượn mậy? Tao cho vay !
Mầy nhớ kỹ là tao cho vay ! Tao chuyên môn cho vay mà !
Nếu năm đó mà không cho vay mười quan, để rồi tao
mua vịt Tàu, tao nuôi tới năm nay thì tao lời biết bao
nhiêu hông mậy ?

[Giáp thắc mắc]
-- Mà tiền vay gì mà đẻ lời dữ vậy chú !? Cái này
chắc chú định cắt cổ con người ta luôn !

-- Trời ! Mầy nói quá hà ! Mầy gieo tiếng oán cho tao
quá hà ! Tao thương nó thì tao mới tính rẻ : mười quan
mỗi tháng là hai quan mười hai tháng là hai mươi bốn
quan, năm năm là một trăm hai chục quan, cộng cho mười
quan vốn là một trăm ba chục quan ! Đưa ra mười quan
mà lấy vô một trăm ba chục quan đâu có nhiều nhỏ gì
đâu mậy !

[lưỡng lự]
-- Mà ... nếu như anh Ất ảnh thôi việc ảnh không có
tiền trả cho chú thì chú làm gì ảnh bây giờ ?

[mỉa mai]
-- Tao đâu có dám làm cái gì nó ! Tao sợ nó quá mà !
Đưa nó tới Lý Trưởng Hà, đánh nó một trận mềm
xương, trói gô nó lại rồi neo nước nó, đưa nó đi
ở tù mọt gông chớ làm cái gì mậy !

[Ất thất vọng]
-- Thật tôi không ngờ mà ! ...

-- Khỏi ngờ mầy !

-- Tôi không ngờ lòng chú quá bao la rộng rãi hết tình
thương những hại kẻ ăn người ở !

-- Bây giờ mới biết hả ??

-- Nhưng nếu tính như chú thì nợ này nếu trả cho hết
...

-- Thì làm sao ?
[VỌNG CỔ, câu 4]

Ất: [lối vô vọng cổ]
Thì suốt đời tui không làm sao trả nổi mối nợ
tôi ... đòi (HÒ)

Trùm Sò: [ca tiếp]
Chú nói quá ! Chú thấy hông ! Chú thương tôi một, còn
tui thương chú tới mười (HÒ)

Ất: [ca tiếp]
Ngày cha tôi nhắm mắt chú cho tôi mười quan tiền bảo
lãnh cháu để chôn cha Mười quan tiền nhân nghĩa (XÊ)
đó đã lớn như tìn thương của chú mà lớm mãi như
đàn gà mái đẻ say Nước mắt mồ hôi của tôi trong
sáu năm trời dãy nắng dầm mưa (XANG). Cày sâu cuốc
bẩm để cho lúa chú đầy bồ bụng tôi lép xẹp nợ
đẻ say hoài (HÒ)

[dứt VỌNG CỔ]

-- Ờ ! Nợ thì phải đẻ chớ sao ! Nói nhiều quá [chắc
lưỡi] Ôi nói nhiều nhức đầu quá mầy ơi !
Bây giờ làm sao? Nói tao xấu xa độc ác phải hôn ?
Thì trả tiền trả lúa cho tao đi ! Rồi muốn đi đâu
thì đi ! Ai mà muốn giữ tụi bây làm gì ăn cho hao
tốn? Tại kẹt là tụi bây thiếu nợ tao ! Tao buộc lòng
lắm ! Mới cho tụi bây ăn cơm, làm mà trả nợ cho tao !
Ai mà thương yêu tụi bây mà giữ? Làm biếng làm nhác
quá mà ! Làm thì ít, mà ăn thì nhiều ! Ăn làm sao
thấy mà phát sợ vậy hà? Ăn riết rồi chịu hổng
nổi, để gạo lứt nấu cho nó ăn, cho đỡ tốn đỡ
hao cho nó ngán. Vậy mà nó hổng chịu ngán đó chớ.
Gạo lứt vậy nấu một thằng ăn tới bốn năm tô !
Ăn thiệt thấy mà phát nóng ruột vậy hà !

Ất: [phân trần]
-- Cơm người ta làm người ta ăn mà chú cũng nóng
ruột nữa !

-- Làm cái gì nhiều ?!

[Giáp]
-- Tụi con làm nhiều lắm mà chú !

[ngắt lời]
-- Làm cái gì nhiều? Tướng tá mầy ốm nhách ốm nhom
mà làm cái gì nhiều ! Ờ ! làm vậy mà nhiều hả? Làm
từ sáng sớm tới chiều tôi mà than nhiều hả? Hả ?
Bực mình ! Nhìn trước nhìn sau thấy nhà đông người
sao mau hết gạo quá. Nói thiệt với tụi bây đó ! Cuộc
đời tao hổng biết thương ai hết mầy ơi ! Chỉ biết
thương tiền, với gạo !

[Giáp]
-- Còn tui, tui hổng thiếu nợ gì chú, thôi chú cho tui
đi ở chỗ khác làm ăn với người ta

-- Cái gì ?! Mầy mà hổng thiếu nợ hả ?

-- Dạ hổng có !

-- Ê, tao nghĩ nợ của mầy còn lớn hơn nợ thằng Ất
à mầy !

[ngạc nhiên]
-- Ủa !? Tui vay nợ chú hồi nào ?

-- Mầy quên hả ?

-- Dạ đâu có chú !

-- Cách đây năm năm mầy giữ trâu cho tao

-- Dạ đúng rồi ! Hồi đó con ở con chăn trâu !

-- Ờ ! Kỳ đó mầy làm sao để cho thiên lôi đánh
chết hết một con. Mà một con trâu cái, nó đang có
chửạ Mà tao biết chắc là nó có chửa song thai ... vì
tao thấy cái bụng nó bự lắm ...

-- Trời ơi chú làm như chú là bà mụ của con trâu vậy
đó !

-- Khỏi nói ! Tao nuôi trâu tao muốn nó đẻ mấy con là
nó sẽ đẻ cho tao mấy con hà !

[phân trần]
-- Nhưng mà ... kỳ đó trời đánh trâu chết chớ bộ
tui giết trâu chú sao mà chú ...

[ngắt lời, nạt]
-- Cái gì ?! Trời nào đánh trâu? Thôi dẹp ! Ông trời
ổng đánh mầy ! Cái mặt mầy ăn ở ác nhân thất
đức quá nên ông trời ổng đánh mầỵ Nhưng mà mầy
làm cách nào tràn qua tràn lại rồi mầy làm cách nào
cho trúng con trâu ! Làm chết một con, giờ phải đền
cho tao năm con mầy !

[kinh ngạc]
-- Ủa sao đền tới năm con dữ vậy chú ?!?

-- Ờ ! Vì trâu của tao là trâu nái mà ! Nó đẻ năm
một mà ! Nếu nó còn sống, bốn năm nay nó sẽ đẻ
thêm bốn con nghé nữạ Cộng thêm với hai con kỳ nó
chết tao nghi nó song thai là sáu ! Phải hông? Cộng với
con mẹ nửa là bảy ! Đáng lẽ là bắt đền mầy tới
bảy con lận đó. Nhưng vì lòng nhân đạo ! Vì lòng nhân
đạo ! Đền mầy có năm con thôi đó mầy

[Giáp kêu trời]
-- Trời ơi là trời ! Ngó xuống mà coi ông Trùm Sò
ổng nhân đạo nè trời !

-- Trời ơi mầy dám kêu trời mầy rủa tao !? Nam mô, nam
mô , nam mô ...

[Ất & Giáp]
-- Nam mô, nam mô , nam mô ...

-- Trời đất ơi mầy dám phạm thượng hả mậy? Hổng
có nói nhiều, thôi hổng có nói nhiều, mầy hỗn quá
đi ! Bây giờ làm sao? Không có tiền, không có lúa,
không có trâu trả cho tao ! Làm sao kiếm bắt được
thằng ăn trộm, hỏi nó lấy tiền bạc vàng ròng quần
áo đem trả hết cho taọ Còn không là ở tù mục xương
[đánh Ất & Giáp], ở tù mọt gông ! Chết với tao à !

[Trùm Sò vào trong]

-- Đánh nữa !

-- Đau dữ !

-- Mầy ở đây với ổng, tao đi à. Kỳ này tao tức
quá ...

-- Ở đây rồi ổng cỡi đầu cỡi cổ ...

[Trùm Sò đi ra, nghe được Ất và Giáp đang nói lén]

-- Mầy nói cái gì? Mầy chửi hả? Tao đập mầy chết
cha mầy bây giờ ...

[Ất & Giáp phân trần]
-- Dạ ... tụi con không có nói ... tụi con có nói gì đâu
...

[ngắt lời, nạt]
-- Im ! Hổng có nói ! Tụi bây không có quyền nói ! Để
tao nóị Mấy người nghèo không có quyền nóị Để
mấy người giàu người ta nóị Nè ! nhắc lại một
lần nữa : làm sao kiếm bắt được thằng ăn trộm,
hỏi nó lấy vàng ròng tiền bạc của tao đem trả hết cho
taọ Còn bằng không là [đánh Ất & Giáp] ở tù mọt
gông, ở tù mục xương ! [Xỉ] Chết à !

[Trùm Sò vô trong]

[HÁT???]

[Ất & Giáp]
Trời, trời ơi ...
Ngó xuống mà coi
người ta (cái mà) ăn cướp (ư rựng ư)
Lại bắt chúng tôi ở tù
Ở tù ?! Tui không ở tù
Tui không ở tù, tui không ở tù ...

[Ất & Giáp bỏ đi]
[Cảnh khác. Ốc cõng Ngao tới một chỗ vắng, thả
xuống]

[than]
-- Mở không, cõng nặng thấy bà nội !

[cự]
-- Thôi mầy ! Đừng có quở mầy ! Ngồi lưng mầy tao
tưởng êm lắm ! Ai dè ngồi lưng mầy thua ngồi lưng
trâu ! Gậy tao đâu ?

-- Gậy hả? Cõng chạy trối chết còn hổng kịp còn ở
đó mà gậy !

-- Hổng có gậy thì tao biết lấy gì dò đường về
nhà ?

-- Vậy chớ ở đây có gậy rồi bác biết đường nào
bác dò ?

-- Có gậy rồi tao ... tao nghe hơi gió, tao nhắm hướng
tao về tới

-- Hay quá há ! Chưa có yên đâu ! Bây giờ ở đây chờ
tui đị Tui trở lại tui đốt điếm canh đánh lạc
hướng tụi nó rồi tui dẫn cho về. Đi bậy ba bị bắt
tui hổng cứu bồ nữa à !

-- Mầy đi đâu thì đi, đưa gói đồ cho taọ

-- Nè ! Ăn dọng gì ăn đi [quăng gói đồi cho Ngao]

[Ốc bỏ đị Ngao sờ soạng gói đồ, nói một mình]

-- Cha ... đồ của thằng Ốc lấy mới dữ à !

[Có tiếng xôn xao kêu cháy nhà ... Ốc trở lại]

-- Mầy hả Ốc ?

-- Rồi ! khỏe ! Tụi nó lo chữa lửa rồi, hết ai rượt
theo mình

-- Mệt thấy ông bà ông vãi ! Ốc, mầy thấy quẻ của
tao hông ! Tiền hung, hậu kiết, thanh long phùng dương
tướng ! [cười] Ốc ơi, đồ mầy lấy được toàn là
đồ mới cả ! [cười]

-- Làm như thấy đường vậy, biết đồ mới đồ
nữa !

-- Cần gì phải thấy đường mậy ! Mười ngón tay của
mù là phương tiện tốt nhứt để đánh giá mọi thứ
đồ vật. Mười ngón tay của tao để làm chi? Để làm
gì? Để nắn bóp rờ rẫm mò mẫm sờ sẫm ... Đây,
tao rờ ở chỗ này nó nghe sột soạt sột soạt, lào xào
lào xàọ Chứng tỏ là hàng vải tơ lụa còn mới chưa
mai, mà nếu có mai : chưa mặc ! mà nếu có mặc : chưa
giặt ! Bởi vậy nó chưa giập mình, nó còn nghe sột
soạt sột soạt. Còn chỗ này nó mát tay tao quá nó êm
tay tao quá, chứng tỏ là tơ lụa quý giá. Mà không phải
tơ lụa hả, thì nó cũng phải là thứ nhung hảo hạng,
bởi vậy bàn tay tao sờ vào đây [chặc lưỡi, xuýt
xoa] ... mát quá ...

[hết ý]
-- Xời ...

-- Mà ở trong nầy tao mò tao tìm hoài hổng có một
thứ mà tao muốn tìm !

-- Thứ gì ?

-- Tao tìm cái đó đó ! Mầy giấu ở đâu ?

-- Giấu cái gì? Trời đất ơi cái bọc bác giữ chớ
tui giữ sao mà giấu ?

-- Cái bọc nầy là hiện vật? Mà cái tao tìm là hiện
kim ! Mầy giấu kim ở đâu ?

-- Kim gì ?

-- Kim ngân !

-- Xời ! Ai mà dấu ! bác nầy sao mà cái tật hà ...

-- Mầy đưa hông ?!

[Ngao mò túi áo của Ốc]

-- Cái gì dạ? Đưa cái gì? Bác làm gì vậy ?! Bác làm
gì vậy ?!

-- Tao xét ...

[Ngao mò túi áo của Ốc]

-- Xét cái gì đâu? Ờ ... nè ... đâu? Ờ ... đâu ?

[Ốc để cho Ngao xét, Ngao tìm được ]

-- Đây ! Ha ha .... đây ... Vàng há, bạc há, nữ trang há
! Chia liền tại chỗ !

[Ốc cười xuề xòa]
-- Chia làm sao ?

-- Bảy -- ba ...

-- Cũng được ...

-- Tao bảy, mày ba !

[sửng sốt]
--Sao dạ ?

-- Kẻ có công nhiều !

-- Công gì ?

[kể lể]
-- Mầy có biết tao xủ quẻ cho mầy đi tới nơi về
tới chốn : một công ! Cả đêm tao bị muỗi nhà Trùm
Sò nó cắn tao : hai công ! Chó nhà Trùm Sò nó cắm tao,
[mếu máo] tao biết thế nào sau này tao cũng bị bịnh
nặng lắm : đó là ba công ! Trùm Sò hổng biết nó
thù tao từ đời nào hổng biết, mầy nghĩ coi cây bây
lớn như vầy [ra dấu bự bằng cườm tay] nó quất vô
mình tao nghe phùm phụp phùm phụp vậy ! Sau này tao biết
chắc chắn là tao sẽ bị bịnh hậu ! [cười]

-- Hết rồi đó hả ?! Bây giờ tui mới biết con người
của bác à ! Đồ này ai lấy vậy ?

[hạ giọng]
-- Mầy !

-- Ờ ! Rồi ai cứu bồ bác ?

-- Mầy !

-- Nếu tui bỏ bác đằng nhà Trùm Sò thì bác đòi ai
mà chia ba chia bảy chớ ! Chưa cái gì hết trơn bác
thấy vàng bạc cái là ... là bác đòi hơn rồi ! [giận
lẩy] Bác quên cái tình nghĩa của bác với tui hồi nào
tới giờ ! Nhiêu đây mà ăn nhằm gì !? Nói thiệt
với bác ...
[Ngao xuống nước, giả lả ...]
-- Nói chơi với mầy, mầy xài nặng tao? Bác giỡn
với mầy đó Ốc à. Chớ mầy có chia cho tao tám thì
tao cũng không bao giờ nhận đâu, chớ đừng nói tao
đòi hỏi bảy ! Tao với mầy, tao giúp mầy còn không
hết mà, tao nỡ tao ăn hơn mầy sao Ốc !?! [cười cầu
tài]

[Ốc dịu giọng]
-- Thôi bây giờ vầy nè : tui với bác hồi nào tới
giờ cái gì cũng vậy ...

-- Ờ ...

-- ăn đồng chia đủ

-- Ờ ...

-- Nhưng mà về nhà mới chia, cho kín đáo một chút.
Chia ở đây lỡ Lý trưởng đi tuần tới bất tử ...

[thầy Lý và biện chợt đi tuần tới, nghe Ngao và Ốc
bàn chuyện chia chác ]

-- Nói gì Lý trưởng đây? Í ! Đồ lấy ở nhà Trùm
Sò đây hả? [thấy Ngao] Í trời ơi ! còn thằng đui ...
ai thả mầy về đây hả? [lớn tiếng] Ai thả mầy về
đây ?

-- Dạ thưa thầy Lý ... dạ không ... dạ không ai thả ! Mà
tôi thả tôi !?

[nạt]
-- Láo ! Chớ hổng phải mầy nhờ thằng Ốc cõng mầy
chạy hả ?! Biện, trói đầu hai thằng này chờ sáng
giải lên quan ... Trói lại ...

[Ốc xuống nước năn nỉ]
-- Dạ ... dạ thưa anh biện, tội nghiệp anh biện, anh
biện cho em nói ít lời anh biện ...

[Ốc nói nhỏ với Ngao]
-- Đừng có nói gì bậy bạ hết nha, để tui làm việc
với thầy Lý nha ...

[Ngao nhắc Ốc]
-- Ốc ! xuống nước nhỏ !

[Ốc nhỏ nhẹ với thầy Lý]
-- Dạ, kính thưa thầy Lý. Dạ thầy Lý cũng biết, tui
với bác Ngao hồi nào tới giờ trong làng không có phải
là kẻ gian tham trộm cắp gì của aị Nhưng chẳng qua lúc
này khổ quá ... cho nên mới đi làm ăn bậy bạ như
vầỵ Chẳng mai gặp thầy Lý giữa đường. Dạ xin
thầy Lý từ bi hỉ xả tha thứ cho, chúng tôi mới lỡ
lần này là lần thứ nhứt ...

[thầy Lý nạt]
-- Im ! Một lần bắt được trăm lần không mầy !
Biện ! Trói đầu nó lại mầy ...

-- Khoan khoan anh biện, cho em năn nỉ vài tiếng nửa anh
biện ... tội nghiệp anh biện ...

-- Ốc con ! con Ốc ...

-- Gì nữa ?! ...

-- Dùng tình cảm ! ...

[Ốc thử lần nữa]
-- Dạ kính thưa thầy Lý. Dạ thầy Lý là người nhơn
đức trong làng này xưa nay ai cũng biết. Nếu hôm nay
vì phận sự mà thầy Lý bắt hai đứa tui đem về ...
dạ thì cũng tốn cơm chớ cũng không ít lợi gì ! Dạ
thôi để tui tính như vầy cho nó gọn ...

[dịu giọng]
-- Mầy tính làm sao ?

-- Dạ đồ này tui lấy được của Trùm Sò, thôi em xin
biếu hết lại cho thầy Lý ...

-- Ứm ừm ... bậy ... bậy ... bậy ...

[Biện nói vô]
-- Dạ ... dạ dúng rồi đó chú !

-- Đúng làm sao ?

-- Anh Ốc không phải là tay chuyên nghiệp ! Nên anh ta
không biết được luật lệ giang hồ. Xin chú hãy
nương tay !!

-- Ha ha ha ... chú Ốc biết hối lỗi

[Ốc mừng]
-- Dạ !

-- Thằng biện lại nói vào !

-- Dạ ...

[cười]
--Thôi, nhứt khứ tao tha cho đó nghe ...

[Ốc rối rít]
-- Dạ cám ơn thầy, cám ơn thầy ...

[Ngao cũng vậy]
-- Hy vọng tràn trề ...

-- Thôi tao tha rồi đó. Dẫn thằng Ngao đi về đi, ở
đó tao bắt tao giải đi bây giờ ! [nạt] Đi về !

[Ngao nói với Ốc]
-- Đồ đâu ?

-- Tiêu rồi !

-- Ai lấy ?

-- Thầy Lý !

-- Thế là tiêu tan niềm hy vọng ...

-- Về bác !

-- Chưa về !

-- Gì nữa ?

-- Ở lại !

-- Chi vậy ?

-- Khiếu nại !

[Ngao khúm núm với thầy Lý]
-- Dạ ... thưa thầy ...

-- Gì đây ?!

-- Thầy biết hồi đó tới giờ ở trong làng thầy là
người trên trước, tôi đâu phải kẻ tham, thằng Ốc
đâu phải kẻ gian. Nhưng hoàn cảnh tui quá khổ ! [thểu
não] Tết sắp tới nơi mà riêng tui thì te tua tơi tả

[biện bực mình]
-- Trời đất ơi ! quần áo còn nguyên mà rách ở
đâu? Rách ở đâu ?!

-- Nguyên có một bộ hà ! Nhứt y nhứt quởn hà ! Nếu
bộ này tan nát thì đời tui nát tan. [cười cầu tài]
Dạ thưa thầy, quần áo mấy chục bộ đó thầy đem
về cho thím ở nhà xài, nhưng thầy thương cho tui với
thằng Ốc ba bộ. Nó còn trẻ, cho nó một bộ thôị
Tui tàn tật xin thầy thương cho hai bộ

[biện bực mình]
-- Trời đất ơi ! Cha gia đui nầy nhiều chuyện quá !
[nạt] Đi chỗ khác ! Đi !

[Lý trưởng can]
-- Thôi ... thôi ... thôi được rồi biện. Mở đồ ra,
lựa cho thằng Ngao hai bộ đồ nhung mới, còn riêng
thằng Ốc tao cho nó một bộ đồ tốt ...

[Ngao & Ốc hí hửng]
-- ... rồi đưa tụi nó lên quan !

[Biện thêm vô]
-- Đi ! đi lên quan xin !

-- Thôi! khỏi lên quan, cũng khỏi dám sinh. Hôm nay gặp
thầy mà thầy nhân đức thầy thạ Thôi cám ơn thầỵ
Xin tạm biệt!

-- Đi về ngay ! Lải nhải là chết ! Đi !

[Ốc nói với Ngao]
-- Bác ơi, kể như chuyến này mình đi cúng ...

[Ngao tiếp]
-- ... rằm tháng bảy

[Ốc và Ngao đi, Lý trưởng và biện cười khoái chí.
Lý trưởng bàn với biện]

-- Biện, bây giờ đồ này há ... [nói nhỏ không nghe]

=================

[cảnh ở miếu của thầy Bảỵ Thầy Bảy đang lui cui bên
nhang đèn. Có tiếng cô bóng Năm tới tìm thầy Bảy,
gọi vọng vô]

-- Anh Bảy ơi, anh Bảy à ! Có anh ở trong đó hông anh
Bảy ?

-- Ai đó ?!?

-- Em nè anh Bảy ơi ...

-- Ai nghe tiếng quen quen vậy? Vô đi ! Làm cái gì mà
mới giờ này lại la om xòm rồi ?!

[cô bóng Năm bước vô, thầy Bảy cười mừng rỡ]

-- Í trời ơi ... hê hê hê ...

-- Í trời ơi ... tưởng anh hổng có ở trong này chớ !

-- Chèn ơi cưng của anh mà anh tưởng ai chớ. Hỗm rày
đi đâu mất biệt làm kiếm gần chết, hổng thấy
mặt mày dữ vậy ?

-- Kiếm cái gì? Hỗm rày em đi kiếm mối cho anh chớ
đi đâu !

-- Bộ có mối hả ?

-- Anh ơi cái mối này ngon lắm ! Cái vụ Trùm Sò mất
trộm đó !

-- Trùm Sò mất trộm làm sao có mối ?

-- Hứ ! Anh hổng biết gì hết ! Nè, thầy Lý muốn gài
để làm tiền thằng cha Trùm Sò đó, với muốn bắt
buộc con mẹ Hến này làm vợ bé cho ổng !

-- Ạ ... a ... a ... vậy hả ?! ha ha ...

-- Anh thấy hông ! Ổng nói với em rồi, về nói lại
với anh y theo cái kế của ổng mà làm đị Chừng nào
xong rồi tiền bạc ổng sòng phẳng cho mình

-- Chèn ơi, em lúc này coi bộ giỏi ghê à !

-- Ừa ! Hai ổng đang trên đường đến đây tìm anh
để nhờ anh thay đồng tiền vật. Bây giờ há, anh
cứ ... [nhìn cái miếu] ... Trời đất ơi, sao mà hổng
có hoa quả gì ! Anh để lạnh tanh hà !?!

-- Chưa có thân chủ mà đòi đốt nhang làm chi cho nó
hao !

-- Xí .....

-- Phải tiết kiệm chớ ! Em nói làm sao? Em nói ông
Trùm với thầy Lý sắp tới đây phải hông ?

-- Đi tới bây giờ nè !

-- Nè, bây giờ em vô nhà em nghĩ đỡ đị Khi nào ông
Trùm tới đây nhờ anh khiển đồng tiền vật, anh kêu
em ra đây ngồi đồng. Nhớ ngồi cho kỹ, đừng để
lộ tẩy nghe hôn !

-- Chuyện của em mà anh cứ nhắc hoài !

-- Rồi đó ! Đốt nhang lên ...

-- Anh, anh à ... hai ổng tới kia kìa !

-- Nè, em qua bển em nghỉ đị Khi nào anh kêu là qua liền
nghe hôn

-- Ừa ! Anh lo, em đi nghen hôn

-- Đi đi ... đi mau đi ...

[tiếng thầy Lý ở ngoài vọng vô]

-- Tới rồi Trùm ơi ... tới rồi Trùm ơi ... Vô Trùm
ơi ...

[thầy Lý và Trùm Sò bước vô chào thầy Bảy]

-- Dạ khỏe hông thầy Bảy ?

-- Dạ thưa ông Trùm với thầy Lý ghé chơi hay có
chuyện gì cần ?

[Trùm Sò thểu não]
-- Dạ cũng có chút việc tính nhờ thầy giúp đây
chớ ... Rủi quá ! Đêm qua nhà tui bị mất đồ. Nghe
thầy Lý giới thiệu nói thầy Bảy đây hay lắm, bây
giờ tới nhờ thầy Bảy khiển đồng tiền vật giúp
giùm tui coi, khổ quá !!

-- He he he ... Tưởng chuyện gì chớ chuyện đó ông
Trùm yên tâm. Dầu kẻ trộm có giấu đồ trên chín
từng trời hay dưới ba lớp đất, tui cũng sai âm binh
tìm cái một !

[thầy Lý nói với Trùm Sò]
-- Ông Trùm nè, ông đừng có buồn nữạ Ông thầy Bảy
này cao tay ấn lắm. Bây giờ ông khấn đi, thế nào
cũng tìm lại được của mất hà.

-- Bây giờ váy hả ?

-- Dạ tui nói không phải khoe với ông Trùm, không lúc ...

[thầy Bảy bắt gặp Trùm Sò đang giỡn với hình nộm
ông Đô Dông]
-- ... Í trời trời ơi ... trời ơi chết rồi ... trời
ơi ...

-- Cái gì vậy? hả ?

-- Trời ơi chết tui rồi ...
[Trùm Sò lẩm bẩm, dụt ông Đô Dông xuống đất]
-- Bỏ cái gì trên bà thờ vậy ?

[thầy Bảy nạt Trùm Sò]
-- Trời ơi ! Ông Đô Dông chớ phải đồ chơi con nít
sao ông giỡn kỳ vậy ông ?!

-- Dạ tại tui hổng biết ... dạ tại tui hổng biết ...
Trời ơi chết tui rồi ...

-- Mua đồ cúng liền nghe hôn ! Cho ông biết ở xóm này
không biết bao nhiêu người gãy tay vì chọc giận ổng
rồi đó !

-- Dạ dạ ... để tui về tui cúng, tui cúng lớn lắm, tui
mua mắm muối tui cúng ... dạ ...

[thầy Lý nhắc]
-- Thầy Bảy ơi, bây giờ mình khởi sự được rồi
thầy Bảy ...

-- Dạ bây giờ là đúng giờ linh rồi đó. Bây giờ tui
cần một người ngồi đồng xin ông Trùm cho người
nào thân tín nhứt của ông ra đây ngồi, để thấy rõ
là tui không phải là thứ thầy pháp giả mạo làm bậy
bạ kiếm ăn

[thầy Lý đẩy đưa]
-- Ổng nói phải à ông Trùm à !

-- Thầy Bảy đừng có ngại, thầy Bảy có người giúp
giùm tui luôn đi thầy Bảỵ Tui ... tui ... tui thầy Bảy
lắm mà, thầy Bảy đừng có ngại hết trơn hết trọi
gì á ..

-- Ờ mai nha ! Sẵn có cô bóng Năm mới qua lễ tổ nè.
Nhờ cô ra đây ngồi là chắc ăn đó

-- Hả? có cô bóng Năm hả? Trời ơi ông Trùm ơi, cô
bóng Năm này mà ngồi đồng hả, hổng có ai qua nổi
hết á ! Vì cô ta là gái còn trinh, nên người khuất
mặt khuất mày mới chịu dựa vào mà đưa đường chỉ
lối đó !

[thầy Bảy đế thêm]
-- Dạ nếu không phải là gái đồng trinh thì ngồi
đồng lâu lên lắm. Ông Trùm đợi tui gọi cô Năm
nha ... [gọi vọng vô] Cô Năm ơi ... cô Năm ...

[cô bóng Năm ở trong dạ vọng ra, thầy Bảy nói với
ông Trùm]
-- cổ nghe, cổ nghe rồi ...

[cô bóng Năm bước ra]
-- Dạ em chào thầy Lý, dạ chào ông Trùm ...

-- Dạ chào cô Năm ...

-- Cô Năm à, ông Trùm vừa mất trộm đồ nên tới
đây nhờ tui khiển đồng tiền vật, mà bây giờ hổng
có người ngồi đồng nên ông Trùm muốn nhờ cô Năm
ngồi dùm một bữa được hông ?

[làm bộ tịch]
-- Thôi thôi kiếm người khác đi, em mắc công chuyện
em ngồi hổng được đâu ... thôi ...

-- Trời ơi cô Năm, hổng mấy thuở cô giúp dùm tui cô
Năm. Tui khổ quá cô Năm ...

[thầy Lý nói vô]
-- Cô Năm ơi ... ráng giúp dùm đi cô Năm ...

[thầy Bảy giục]
-- Kệ mà, cũng người ở trong xóm làng, lâu lâu ráng
giúp dùm ổng một bữa đi ...

[ỏn ẻn]
-- Nhưng mà nói thì nói vậy chớ hổng mấy khi thầy
Lý, ông Trùm nhờ, (ỏng ẹo) em từ chối coi kỳ quá !

-- Coi vậy cô Năm tử tế lắm !

-- Dạ, cám ơn cô Năm giúp dùm ...

-- Cô Năm ơi, cô lại cô ngồi tui khiển đồng ngay bây
giờ !

-- Ừa thôi được rồi, em ngồi ...

[cô bóng Năm ngồi xuống]
-- Dạ thưa ông Trùm đặt tiền tổ để tui bắt đầu
khiển đồng

[thầy Lý]
-- Ờ phải đó ông à ! Đặt tiền tổ đi chớ ...

-- Trời đất ơi, phải đặt tiền nữa hả ?!

[cằn nhằn]
-- Chớ làm sao ! Mình là gia chủ phải đặt tiền tổ !
Hổng biết gì hết trọi !?!

[lưỡng lự]
-- Mình quen nói bớt được hông ?

[thầy Lý cự]
-- Hưm ...

-- Dạ phải, phải có lễ vật mình mới khiển đồng
được chớ !

-- Dạ, đặt chừng bao nhiêu lận ?

[thầy Lý an ủi]
-- Hổng có bao nhiêu đâu, chút đỉnh hà !

[thầy Bảy lắc lắc ông Đô Dông, hỏi, rồi kề tai
nghe]
-- Ông Trùm hỏi đặt bao nhiêu? ... [nói với Trùm Sò
và thầy Lý] Dạ ông Đô Dông nói ông Trùm cũng quen, ăn
rẻ hai mươi quan !

[thở dài than]
-- Trời ơi ... hai mươi quan mà rẻ !

-- Dạ có bớt rồi đó !

-- Trời đất ơi, nghe nói tới muốn làm mệt rồi
nè ...

-- Dạ thưa, xin ổng bớt cho chớ nhiều quá kham hổng
nổi ?

[thầy Lý rầy]
-- Hưm ... kỳ quá ...

[thầy Bảy lại lắc, nói với ông Đô Dông và nghe]
-- Ông Trùm hỏi bớt chút đỉnh được hôn? [nói với
Trùm Sò] Dạ ổng nói : người khuất mặt khuất mài,
bao nhiêu nói bao nhiêu chớ hổng có nói thách !!

[than]
-- Trời ơi ... nói vầy làm sao trả giá được đây
trời !

[thầy Lý hối]
-- Thôi ! trả giá gì nữa, lấy ra đặt đại cho rồi
đi mà, kỳ quá !

-- Ông có đưa tui đặt cho !?

-- Hưm ! Ông là gia chủ biểu tui đặt? kỳ vậy ?!

[Trùm Sò vừa lận lưng rút tiền vừa than. Trước khi
đưa tiền cho thầy Bảy còn tiếc nuối hun tiền]
Khổ quá ! kẹt quá, làm sao bây giờ ...

[cô bóng Năm định dành nhưng thầy Bảy giựt trước]
-- Dạ chưa cô Năm ! Để đây, tui để trên bàn tổ
cúng, rồi một hơi mình tính !
Đây, cô Năm cầm ông Đô Dông đi [đưa ông Đô Dông
cho cô bóng Năm] ... Đó ...
Cô Năm ơi ... đây ... cô Năm đội lên nghe hông [trùm
khăn lên đầu cô bóng Năm] ... đó ...
Dạ thưa ông Trùm, tui bắt đầu khiển đồng à !

Nga ... á ... a ...
Tiên sư tổ sư Tề Thiên Đại Thánh ...
Hồng Hài, Vương Tiễn, La Sát, Ma Vương ...
Bà Cố, bà Hồng, chúa Tiên, chúa Sứ ...
Ông Táo ông Tiên nghe tiếng thầy kêu về ăn thịt
chuột ...
Là hỡi ... âm binh ...

[cô bóng Năm lên đồng nhanh quá, Trùm Sò xì xào nghi
ngờ không tin]
-- Thầy Lý ơi, hổng biết lên thiệt hay lên giả ?! ...

-- Í ! thằng cha nói bậy nè ! Người ta lên thiệt chớ
hông phải lên giả đâu hè ...

-- Sao có mấy lần là lên liền hà ?!?

-- Đừng có nói bậy nói bạ ! Lên thiệt mà ! ...

[cô bóng Năm nghe được, giận dỗi ngoe nguẩy đứng
dậy]
-- Thôi tui về ! tui hổng làm nữa, tui về ! Tui về
thầy Lý ! Ông đứng đây ông nghe ông Trùm ổng nói tui
lên giả. Thôi bây giờ ai lên thiệt thì lại đây ngồi,
tui hổng ngồi ! Tui về ...

[thầy Lý năn nỉ]
-- Thôi cô Năm à, ông Trùm hổng biết mà ... [nói với
Trùm Sò] Trời ơi ... nói bậy nói bạ không hà !

-- Thôi ... tui đi về ...

-- Thôi cô Năm, năn nỉ cô Năm, cô làm giùm đi cô
Năm ...

[thầy Bảy thúc]
-- Trời ơi ... mần ăn thì nhịn nhục mần ăn chớ gây
lộn làm chi cô Năm !?!

-- Thôi ... người ta nói vậy ... tui hông có ngồi ...

[thầy Lý kêu nài]
-- Thôi, bỏ qua đi cô Năm à ...

-- Ông Trùm đừng có nóng, ông cứ đứng yên đó, tui
sẽ tìm lại vật cho ông, đừng nói tiếng nào cho công
năm buồn hết nghe hông !

[Trùm Sò hối hận]
-- Dạ dạ ....
-- Cô Năm à ... cô cũng nên thông cảm ... [chợt thấy
cô bóng Năm đang kẹp ông Đô Dong trong nách] ... Trời,
trời ơi ...

-- Cái gì vậy ?!?

[thầy Lý]
-- Í ... í ... Sao vậy nè !?!
[thầy Bảy giựt ông Đô Dông trong nách cô bóng Năm,
nói không.[/color
pass to joine phim : Kim_Bang_2
longnu
Múi Mít
Múi Mít
 
Tiền: $122,632
Posts: 1046
Joined: 14 Mar 2005
Location: đến từ nơi xa lắm
 
 

Postby longnu » 11 Jul 2005

thành tiếng]
-- ... Trời ơi ... trời ơi ... ông Đô Dông tui ốm yếu
như vầy mà cô kẹp trong nách cô á !!! ...

{thầy Lý cũng phàn nàn cô Năm]
-- Trời ơi vật linh thiêng mà, mần ăn hổng để ý gì
hết trơn hết trọi ... kỳ quá ..

-- Xin lỗi, xin lỗi ... đừng giận tui, tại tui tức quá
đi ! Tui tức cái ông Trùm này nè ... [chỉ Trùm Sò]

-- Tui xin lỗi cô Năm, xin lỗi cô Năm ...

-- Trời ơi, xin lỗi cái gì ?! Ông nói tui lên giả !
trời ơi ...

[thầy Lý can]
-- Thôi mà cô Năm, thông cảm đi cô Năm, bỏ qua đi cô
Năm ...

[cô bóng Năm xoay qua anh biện]
-- Còn anh này nữa, đứng đây cười ! Cười cái gì ?
Đáng lẽ nghe ổng nói anh phải có một tiếng gì binh
vực tui mới phải chớ ! Đàn ông con trai gì, đẹp đẽ
như vậy mà hổng biết gieo tình cảm với phụ nữ !?!

-- Thôi ngồi ... ngồi đi cô Năm ...

-- Ngồi cái gì? ngồi ổng đâu có tin mà ngồi ?!

[Trùm Sò phân trần]
-- Xin lỗi cô Năm, tui nóng lòng quá cô Năm ...

[thầy Lý trấn an]
-- Thôi mà ... ngồi đi ! Có gì tui chịu cho ! ...

[cô Năm xiêu lòng]
-- Hễ mà còn nghi kỵ, tui bỏ tui về đó ! Thấy ghét
hà ...

-- Ông Trùm cứ bình tĩnh đứng đó, tui sẽ tìm lại
vật cho ông, đừng có nói gì cho cô Năm buồn hết
nghe hông !

[thầy Bảy nói nhỏ, nhắc cô Năm]
-- Cô Năm ơi, mình thủng thẳng lên chớ hông thôi
người ta nói mình lên giả nghe hông ! ... [dặn kỹ]
Lâu thiệt lâu mới lên nghe hôn ...

-- Dạ thưa ông Trùm, tui bắt đầu khiển đồng lại
à ! ...

Nga ... á ... a ...
Tề Thiên nệ giá
Trùm Sò mất của chửi rủa huyên thiêng ...
Cung thỉnh Tề Thiên, Bình Tây Vương Ngũ ...
Bình Tây Ngũ Hổ nguyên soái Địch Thanh ...
Xích Long, Hà Bá ...
Binh tôm, tướng cá, trạch nước, cua đinh
thằng trùm thằng bố ...
Mau về phò hộ, tìm vật kiếm lời
Gió tốc mây trôi ...
Là hỡi ... âm binh ...
Âm ... ớ ... binh ...
Nga ... á ... a ... Hô ... nhập ...
Nga ... á ... a ... Hô ... nhập ...

[thầy Lý giải thích cho Trùm Sò]
-- Sắp rồi ... sắp rồi ...

-- Nga ... á ... a ... Hô ... nhập ...

[cô bóng Năm ngồi, ráng chờ lâu lâu mới lên, dè đâu
ngủ quên luôn ! Tới lúc thầy Bảy hô lên hoài vẫn
không haỵ Kẹt quá thầy Bảy phải đá vô lưng cô Năm
một đá cho cổ tỉnh. Cô Năm đang gật gà gật gù, bị
ai đá, giựt mình]
-- Trời ơi ! Cái gì vậy ?!?
[thầy Bảy nhắc]
-- suỵt suỵt ...

[cô Năm nhớ lại]
-- Ạ ... a ... à ...

-- Đồng lên rồi đó ... Đồng lên rồi đó ... hay
quá ...

[thầy Bảy]
-- Ai ?!

-- Chào pháp sư ...

-- Có ta đây !

-- Có chuyện gì? Mà ta đang ngủ, triệu ta về làm ta
chạy muốn té hà !

-- Ai đó? Cho pháp sư biết tánh danh coi nào ?

-- Được, hãy nghe ta xưng danh đâỵ Như ta là công chúa
thủy tề ...

[thầy Bảy giải thích cho thầy Lý và Trùm Sò]
-- Công chúa ở dưới sông đó !

-- Ta có thai nên bụng nặng nề khó đi ...

-- Công chúa nói công chúa có chửa, cái bụng bự lắm !

-- Ở đây ai mắc cái bịnh chi, nói ta nghe chữa một khi
hết liền ...

-- Nhờ thầy Bảy nói dùm công chúa

-- Ờ ... ờ ... thầy Bảy nói dùm cái vụ tui

-- Bớ này công chúa thủy tề !

-- Có ta ...

-- Ở đây không ai mắc bịnh chị Trùm Sò vừa mất
trộm, công chúa biết tìm vật chỉ dùm. Ta sẽ tặng cho
công chúa hộp thuốc dưỡng thai ! ...

-- Được ... nhưng chờ ta nhờ ông Đô Dông đi trước
tìm kiếm, có rồi ta sẽ dẫn các người theo ta ...

-- Mau lên ! ...

[cô Năm cầm ông Đô Dông xoay tứ phía tìm kiếm]
-- Nga ... á ... a ...

-- Thấy chưa ?

-- Ạ ... a ... có rồi !

-- Có rồi? có rồi ! Trời ơi mừng quá

-- Hãy theo ta đi ...

[cô Năm cầm ông Đô Dông khệnh khạng đi trước, thầy
Bảy và mọi người theo saụ Trùm Sò đi sau chót, không
quên vòng trở lại lén lấy hai mươi quan đặt trên
bàn thờ tổ]
[Cảnh ở nhà thị Hến. Hến một mình, than vãn cảnh
phòng không gối chiếc]

[LÝ CON SÁO]

Hến: [ca]
Hai năm nay
Từ thuở ông chồng ổng vu tiên
Tình mình giữ nguyên
Từng đêm dài lắng nghe
Tiếng chim khuya kêu buồn
Vi vui gió thu buồn
Nhìn bàn thờ trầm hương hắt hiu
Khói tỏa lan xốn xang phòng không
Mà đời người nào ai sống bách niên
Để tóc tơ thắm duyên đến ngàn năm

[hát tiếp]
Soi gương trông
Nhan sắc đã phai màu xuân xanh
Mà đôi mắt vẫn long lanh

Cua: [từ trong bước ra, ca tiếp]
Đừng, chị đừng nhìn em
Em vẫn khuyên chị nên lấy chồng

Hến: [ca tiếp]
Đừng, em ơi, chị sợ chồng

Cua: [ca tiếp]
Chồng là người cùng chia đắng cay
Có vẫn hơn đắng cay một mình riêng

Hến: [ca tiếp]
Chồng là người thường gieo nhớ nhung
Đã hai năm hai năm chị nhớ nhung triền miên

[dứt LÝ CON SÁO]

-- Chị có nhớ đến ngàn năm thì ảnh cũng hổng có về
với chị được đâu !


[ĐẢO NGŨ CUNG]

Hến: [ca]
Dĩ nhiên, phải rồi, em nói đúng, người đã chết khó
mà mong sống lại, nhưng niềm gối chăn còn đọng lại
chút hương ... thơm
Còn người phong lưu bạc bẽo biết đâu lường
Lòng dạ đàn ông
Như lưới nhện bủa muôn phương
Chị dầu có chút sắc hương
Cũng chỉ là thân cô phụ
phải biết thủ phận mình
tránh lối nhìn của bướm ong
Hoa cuối mùa ai đặt trong
bình sứ lọ đồng
Thà chiếc bóng cô phòng
Mà tháng ngày ung dung

Cua: [ca tiếp]
Theo em thì chị không nên khép kín trang đài
Mà làm lại cuộc đời
Với những người cao sang
Họ sẵn có quyền oai
Tha hồ chị hái ra tiền
Chị khỏi phải lo phiền
Lại có quyền có thế

Hến: [ca tiếp]
Nhưng chị không muốn
Dựa vào quyền thế của ai
Chị chỉ cậy vào đôi tay
Để tìm cách sinh nhai

[dứt ĐẢO NGŨ CUNG]

-- Trời ơi, sao mà chị không chịu tận hưởng những
ngày xuân còn lạị Ngại ngùng gì mà chị cứ suy nghĩ
cân
phân hoài vậy ?

-- Trong nhân thế ai hiền lương ai độc ác,
nhìn mặt ngoài biết đoán định làm sao ?
Trước nha môn cân công lý nêu caọ
Ngoài cổng hậu lại thẳng tay vơ của hốị
Chị không muốn sống cuộc đời đen tối,
vào cửa quan lột xé thị dân lành.
Ai sống chết mặc ai quan chẳng chút thương tình
Chớ chị em mình thì sống trọn tình với thôn xóm không
biết hại ai

-- Em biết rồi, chị không làm hại ai hết nhưng mà
người ta có thể làm hại chị được, cái bọn ác ông

thế dựa quyền hiếp đáp. Em nói thiệt với chị nhe,
em
tức lắm, em chịu hổng có nổi đâu

-- Biết như vậy sao em còn khuyên chị ưng những kẻ ấy

-- Tại em thử ý chị đó chớ bộ

-- Chớ mỗi lần nhìn mặt bọn chúng em tìm cách lánh xa
liền hà

-- Chị cũng đâu có ưa gì ! Nhưng chị không thể lánh
mặt được như em

-- Sao vậy ?

-- Cái thằng cha lý trưởng nè, chả đeo theo chị mấy
tháng naỵ Còn mấy thằng cha trên huyện đường đó
nhe,
thấy mặt chị làm như là mèo thấy mở hà

-- Ừa há, cái bọn quan làng này thật là trơ tráo mặt
dạn mày dày, ỉ quyền ỉ thế hiếp đáp dân lành. Có
lúc cũng lo cho chị đó. Em lo là chị hổng có giữ mình
nổi đâụ

-- Nhưng chị thì chị không lo, chỉ lo cho em hà

-- Em có gì đâu mà lo ?

-- Sao hổng lo? Con gái lớn rồi, một bước xảy chân
là ngàn đời ân hận đó nghe chưa

[cười bẽn lẽn]
-- hi hi hi ...

-- À, Cua à !

-- Dạ ?!

-- Biểu nè !

-- Chị Hai kêu em cái gì chị Hai ?

-- Cậu Ốc đâu rồi há? Hổm nay hổng thấy tới nhà
mình chơ vậy ?

-- Chị Hai nhắc em mới nhớ à ! Từ bữa mà cái quán
nước của mình bị cháy đó nha, anh Ốc nói sẽ kiếm
tiền để giúp chị em mình dựng lại quán nước. Chắc
là có ai mướn nên hổng thấy thằng chả tới đó !

-- Tội nghiệp, cậu ấy nghèo nhưng mà tốt bụng ! Ờ,
chị hỏi cái này chút coi !

[hoang mang]
-- Hỏi ... hỏi cái gì chị Hai

-- Chuyện cua với Ốc tới đâu rồi ?

[cười, mắc cở]
-- hi hi hi ... chị Hai kỳ quá hà !

-- Sao mà thấy Ốc cứ xom xom tới hoài hè ?

-- Nhưng mà Cua thì chưa có xếp càng ! À ! ...

-- Cho nên Ốc còn ngán phải hông? Ha ha ha ...
Thôi xếp càng đi cho chị yên tâm cho rồi !

[cười mắc cỡ]
-- Thôi, chị Hai kỳ quá hà ...

[có tiếng Ốc ở ngoài vọng vào]

-- Chị Hai ơi có chị ở nhà hôn, mở cửa vô chị Hai ơi
...

-- Í ! Ai tới nhà mình đó chị Hai ?

-- Đứa nào mà kêu réo om xòm ở ngoài đó vậy ?

-- Để em coi coi nghen !

[Cua hé cửa coi, thấy Ốc ở ngoài, Cua chạy vô mừng
rỡ nói với Hến]

-- Í ! chị hai ơi ...

-- Cái gì ?

-- Ốc tới kìa chị Hai ơi, Ốc bò tới rồi kìa !

-- Trời ơi, gì đâu mà mới nhắc cái tới liền hà !
Thôi được rồi, vậy thì Cua ở đây tiếp Ốc đi !
Chị Hai vô trong một chút

-- Thôi ! Chị Hai ở đây với em đi

-- Thôi ở đó tiếp khách đi, đừng có làm bộ nữạ
Tui vô dọn dẹp nhà cửa nấu nước nấu cơm ...

[làm bộ]
-- Chị Hai ! Chị Hai vô thiệt hả ?

[cười]
-- Xí ...

[Hến vào trong, Ốc bước vô]

-- Cua em !

[cười ỏn ẻn]
-- hi hi hi ...

-- Đứng ở đây mà người ta kêu rát cái cuống họng,
hổng chịu mở cửa hà !

-- Nhà người ta vô đại còn ở đó bắt lỗi nữa !

-- Thì kêu hổng nghe lên tiếng mới vô đại chớ bộ

[Ốc ngó dáo dác, Cua thắc mắc]

-- Cái gì dạ? Kiếm ai dạ ?

-- Chị Hai đâu rồi ?

-- Chị Hai hả ?

-- Ừa ...

-- Chị Hai đi vắng rồi !

-- Đi vắng rồi hả ?

-- Ừm

[vui ra mặt]
-- Đỡ !

-- Kỳ vậy? Hỏi tới chị Hai, người ta nói chị Hai đi
vắng, cái lai đỡ là tại sao ?

-- Hỏi thiệt nghe !

-- Ừm ?!

-- Hổm rày Cua có mong Ốc hôn ?

-- Trời ơi mong làm cái gì ?

-- Hổng có mong gì hết trơn hết trọn đó hả ?

-- Hổng có mong ai hết đó
pass to joine phim : Kim_Bang_2
longnu
Múi Mít
Múi Mít
 
Tiền: $122,632
Posts: 1046
Joined: 14 Mar 2005
Location: đến từ nơi xa lắm
 
 

Postby longnu » 11 Jul 2005

[thất vọng, nói lối vô XANG XỪ LÍU]
-- Rồi ! Vậy mà Ốc những ngỡ tới đây để gặp Cua
như ngày mùa trẩy hộị

[XANG XỪ LÍU]

Nói sao hết nỗi vui mừng hớn hở nhưng nào ngờ đâu
Ốc đã leo lỡ lên ... bờ
Đành phải chết khô
Số phận Ốc đã ô hô
Ôm mối hận chìm xuống đáy hồ
Trả lại cho Cua những lời hò hẹn
Nhớ tới Ốc thêm nghèn nghẹn

Cua: [hát tiếp]
Cua xin hẹn lại kiếp sau
Ốc Cua sẽ hiệp cùng nhau dưới hào

Ốc: [hát tiếp]
Cua đừng nói lời nào
làm cho Ốc thêm đau khổ

Cua: [ca tiếp]
Hay vì hồ đồ
Lại cho mình là xấu số
Ốc mà khổ đau
Cua làm sao hớn hở
Uổng công Cua thương nhớ từ lâu
Mà người ta đâu có nghĩ gì đến Cua

[dứt XANG XỪ LÍU]

-- Em nói vậy có nghĩa là ...

-- Có nghĩa là ... [mắc cỡ, cười không dám nói] ...

hí hí ...

[căng thẳng]
-- nghĩa là làm sao ?

-- Nghĩa là Cua muốn biết lòng dạ của Ốc ! Chớ riêng
Cua vẫn ngày nhớ đêm mong Ốc !

[nhẹ nhõm]
-- Mắc dịch !

-- Trời đất ơi !?! ...

-- Vậy mà nãy giờ làm hết hồn ! Tưởng đâu Cua
muốn
bò ngang chớ !

-- Hi hi hi ... Cua thì bò ngang là dĩ nhiên à ! Nhưng mà
lòng vẫn thủy chung như nhứt ! Ốc ơi ! ...

-- Ơi !?

-- Đố Ốc biết nghe !

-- Ừa ?!

-- Tại làm sao mà cái quán của mình bị cháy

-- Chắc tại lửa !

-- Vô duyên ! người ta hỏi tại sao cháy cái nói chắc
tại lửa !?! [giận dỗi] Tại lửa mới cháy chớ ! Nói
gì đâu không hà !

-- Nấu nướng hổng kỹ đây chớ gì !

-- Ê, đừng nói tầm bậy nghen ! Nấu cơm canh chừng kỹ
lắm đó ...

-- Chớ làm sao mà cháy ?

-- Thì tại thằng cha Lý trưởng Hà đó ! Chả sai người
lén đốt đó !

[ngạc nhiên sửng sốt]
-- Sao em biết ?!??

-- Thì chị Hai mình nói ! Chị Hai mình nói là từ bữa
cái quán nước của mình bị cháy đó nghen. Cái cha Lý
trưởng cha tới hoài hà. Chả nói để chả dựng quán
nước cho chị Hai nè há, rồi còn cho cả tiền làm ăn
nữa ! Bây nhiêu đó là biết rồi !

[thắc mắc]
-- Sao mà thằng chả tử tế vậy ?

-- thì tại chả muốn chị hai mình làm vợ bé chả đó ...

-- Ạ ... a ... ! thằng chả đặt điều kiện vậy đó
phải hông ?

-- Ừ ! nhưng mà chị Hai mình đâu có chịu !

-- Ngu sao mà chịu !?

-- Rồi cái thằng chả ló đuôi Chả hăm dọa đủ điều
vậy đó !

-- Em với chị Hai khỏi lo

-- Làm sao mà khỏi lo ?

-- Bữa nay anh đem tiền qua cho em với chị Hai dựng lại
quán nước

[Ốc đưa tiền cho Cua, Cua ngạc nhiên]
-- Ốc ơi, tiền ở đâu Ốc có nhiều quá vậy? Hả ?
Tiền ở đâu vậy ??

-- Tiền làm ăn hỗm rày đó !

-- Tiền làm ăn? Mà anh làm ăn cái gì mà có tiền
nhiều dữ vậy? Hả? Làm cái gì nói nghe coi ?

-- Làm ăn rất đàng hoàng !

[cười]
-- Phải đàng hoàng hôn đó, sao tui nghi quá hà !

-- Còn cái này ...

-- Còn cái gì nữa vậy ?

-- Anh sắm để giành cái ngày Cua xếp càng về với
Ốc
!

[cười mắc cỡ]
-- Anh kỳ quá hà ... hi hi hi ...

-- Đừng có đeo sớm quá, nó phai màu !

[ngạc nhiên]
-- Ủa? Bộ Ốc mua cái này vàng giả hả ?

-- Vàng thiệt đó ...

-- Vàng thiệt làm sao tróc sơn ?

[thành thật]
-- Ai mà thấy vàng hồi nào đâu mà biết !

-- hi hi hi ...

-- Thôi đi à nhạ Chừng nào rảnh ghé thăm em với chị
Hai
...

-- Ủa ... ủa ... bộ bữa nay hổng ở lại ăn cơm hả

-- Thôi khỏi !... Ăn cơm tiệm hổm rày quen rồi !

[trầm trồ]
-- Cha ... lúc này bày đặt ăn cơm tiệm nữa hén !

-- Đâu phải mình anh !

-- Chớ anh ăn với ai dạ ?

-- Anh với bác Ngao hùn tiền ăn đó à !

-- Í ... bác Ngao lúc này cũng có tiền ăn cơm tiệm
nữa
hả ?

[ra vẻ bí mật]
-- khá lắm ! ... Làm ăn một lượt với anh mà ...

-- Vậy hả ?! Làm ăn chung với anh khá lắm hả ?

-- Ưà ! Thôi đi à nghen, chừng nào rảnh rồi ghé thăm
em
với chị Hai

[Cua thấy Ốc có guốc mới]
-- Ủa ?!? Mua guốc hồi nào vậy ?

-- Mới mua !

-- Trời, lúc này mang guốc mới đồ không há !

[Ốc nhìn lại Cua, nghi ngờ. Cua thắc mắc]
-- Cái gì vậy ??

-- Còn em ?!?

-- Tui làm sao ?

-- Làm sao bữa nay ở nhà mà diện áo dài đẹo dữ vậy
nè ?

-- Hổng phải ! hổng phải ! Đi công chuyện với chị Hai
đó ! Chưa kịp đi cái anh tới nè ...

-- Vậy hả? Vậy thì được ! Chớ tưởng hổng có tui
ở nhà mà ăn mặc đẹp như vậy là hổng được với
tui à nghen ... [Cua cười] Thôi anh đi nhạ Nói với chị
Hai chừng nào anh rảnh anh ghé thăm há ...

-- Ừa ... [nhớ ra] À nè ... nè ... Mai chiều ghé lại ăn
cơm nghen ...

-- Ừa !

[Ốc đi ra, Cua kêu Hến ra khoe]

-- Chị Hai ơi ... chị Hai à ... chị Hai ra đây em nói cái
này chị Hai nghe nè ... Chị Hai ngồi ở đây em nói cái
này chị Hai nghe nè ...

-- Ủa ... ờ ... Ốc đâu ?

-- Ốc dìa rồi chị Hai

-- Ủa ?!

-- Để em nói chị Hai nghe ... Ốc tới đây nè, đem
tiền
tới cho chị em mình dựng lại quán nước

[Cua đưa tiền cho Hến coi, Hến thắc mắc]
-- Tiền đâu nó có dữ vậy nè ?

-- Hổng biết nữa, ảnh nói tiền làm ăn đàng hoàng
lắm, làm ăn chung lượt với bác Ngao ...

[Bên ngoài có tiếng lao xao của cô bóng Năm, thầy Bảy,
Trùm Sò và thầy Lý ngoài ngõ đi vào]

[Hến và Cua nữa ngạc nhiên nữa giận dữ]
-- Cái gì mà nhào vô nhà người ta? Làm cái gì vậy ?!

[cô bóng Năm chỉ thầy Bảy dưới gầm bàn có đồ ăn
trộm. Trùm Sò mừng rỡ]
-- Ạ ... a ... nó đây rồi ... nó đây rồi ... Đích thị
nó đây rồi ...


[HÁT???]

Trùm Sò: (hát)
Đồ này đây, của tui mất bữa qua
Nó lấy lúc, tui ngủ say vì rượu nên nằm mê man chẳng
hay biết gì

Thầy Lý: (hát tiếp)
Thằng trộm đui, nó gây xóm làng xáo trộn
Nó nói khoác, biết bói khoa kỳ thực giấu đồ bất
lương nào ai có tường

Thầy Bảy: (hát tiếp)
Tôi mới sai lên đồng
Khiến âm binh đi lùng
Kiếm tứ phía nay gặp đây thế mới biết thầy hay

[dứt HÁT???]
[thầy Bảy cười mãn nguyện, Trùm Sò tức giận]

-- Ạ ... a ... con mẹ này dám chứa đồ gian há

-- Làm cái gì có chuyện động trời đó !
Ai dám bảo nhà tui có chứa đồ gian ?

-- Nhờ thày Bảy tài giỏi sai khiến ông Đô Dông đưa
đường dẫn lối cho cô Năm đến đây tìm được đồ
gian ... Còn chối nữa hả ?

-- Hứ ... Khắp xã Nhị Giang này còn ai không biết tài
buôn thần bán thánh của cặp bài trùng thầy Bảy - cô
Năm này !

[Cô bóng Năm nghe nói nổi giận tính cự lại, quên
rằng
mình đang được bà dựa, thầy Bảy nhanh miệng cản]

-- Ớ ... ớ ... cô Năm ... cô Năm ... trời ơi ... í ...
công chúa ... công chúa ... đừng có nóng công chúa ...
[cười xề xoà, nói với mọi người] Công chúa này
nóng lắm ...

[Trùm Sò]
-- Tang chứng còn sờ sờ đây mà dám chối hả ?

[Hến]
-- Xí ...

[Trùm Sò]
-- ... nhờ thầy Lý xử cho vụ này !

-- Vụ này hả ?

-- Dạ ...

-- Vụ này ông nội tui xử cũng hổng được nữa

-- Sao vậy ?

-- Nếu thị Hến là vợ bé của tui thì tui cũng đành bó
tay : Quan pháp bất vị thân !

[Trùm Sò đồng ý]
-- Đúng, nhờ thầy giải lên huyện !

-- Ờ ... giải đi ....

[thầy Bảy chen vô]
-- Dạ thưa ông Trùm, như vậy là câu chuyện tôi tới
đây đã xong, vậy xin ông Trùm ... [ra dấu tính tiền]

-- Rồi ! Thầy Bảy, cô Năm về đi, rồi một lát nữa
ghé nhà tui tính

-- Dạ ... chào ông Trùm tui về trước à !

[Thầy Bảy quay bước định về, cô bóng Năm rung lục
lạc
nhắc nhở khéo]

-- Í ... quên cho công chúa về dưới ... Hô ... xuất ...

[cô Năm hết bị bà dựa, trở lại bình thường]
-- Trời ơi ... mệt quá ...

-- Thôi mình chào ông Trùm mình về trước đi cô Năm
...

-- À thôi ... được rồi ... em chào thầy Lý ...

-- Ờ ... cô Năm về nghĩ nghe ...

-- Dạ chào ông Trùm em về ...

-- Cám ơn cô Năm ...

[nói với biện theo thầy Lý]
-- À anh ơi ... riêng anh em xin nhắn nhủ đôi lời ... em
sẽ đến nhà anh chơi ... nhưng anh đừng có hòng nuôi
mộng với một cô gái hương trời sắc nước như em
...
vì đời em đã thề trọn sống một đời trinh nữ ...

[thầy Bảy và cô bóng Năm ra về]

-- Ông Trùm nè, trước khi mà giải cái vụ này đi, ông
để tui hỏi cung sơ nha

-- Dạ ...

-- Bây giờ đồ của ông đã tìm lại được rồi ...
còn
thị Hến để đó tôi !

-- Dạ ... thầy làm sao làm, miễn đồ đạc của tui hổng
bị mất là được ...

[thầy Lý tằng hắng ra oai]
-- Này thị Hến ! Thị chứa chấp đồ gian, nếu việc
này mà làm ra lý, chị bị khép vào tội đồng lõa, ít
ra
cũng là ba năm tù !
[cười tình] hê hê hê ... nhưng tôi nghĩ lại, tôi với
chị ...


[Ú LIU Ú XANG] (THIÊN BẤT TÚC)

cũng ở trong thôn xóm
sớm tối ra vào
Nếu tôi có làm khó
cũng chẳng ích lợi nào
chị bị cùm gông
tôi cũng chẳng ấm no
thôi để tôi lo :
Chị đem một trăm quan tiền mặt
nộp cho làng sở tại

Hến: [ca tiếp, tức giận]
Trời ơi ... làm cái gì có chuyện chứa đồ gian mà
phạt với vạ chớ

Trùm Sò: [ca tiếp]
Không được ! Xử như thầy Lý
thiệt chẳng công bằng

-- Sao? [thầy Lý hỏi]

Đồ đạc tôi bị mất
Mà chẳng nói chẳng rằng
Thị Hến nộp một trăm
Rồi lấy của tui luôn
Có ức tui hay không

Thầy Lý: [ca tiếp]
Nguyên chủ thu tài vật
Phải trả làng một con lợn

Trùm Sò: [ca tiếp, sửng sốt]
Trời đất quỷ thần ơi
Mất vốn còn tốn con lợn ...

[dứt Ú LIU Ú XÁNG]


-- Đâu có được ông ?

-- Thầy Lý, thầy xử như vậy không ổn đâụ Hai bên
đều chịu thiệt hết trơn á

-- Hả? Đều chịu thiệt hết à ?

-- Quân tàn ác ném đá dấu tay, vu oan giá họa ... Tay bay
họa gởi này không được thầy Lý sét soi mà còn xử
hiếp buộc tôi nộp phạt là nghĩa thế nào ?

-- Bây giờ cô chống lại Lý trưởng phải hông ?

-- Tui không chống Lý trưởng, nhưng tui chống lại cái
lối xử phạt hồ đồ

[Trùm Sò cũng đồng ý]
-- Ờ ... tui cũng chống ! hổng có được !

[Thầy Lý khều Trùm Sò, ra dấu đồng minh. Trùm Sò
sửa lại]
-- hả? thôi hả? Ờ thôi thôi hổng chống ... xử vậy
đúng lắm ... đúng ...

-- Hứm ! làm gì có chuyện nhà tui chứa chấp đồ gian
!

-- Sao? không chứa chấp đồ gian hả? thì tại sao đồ
của Trùm Sò nằm ở trong nhà cô ?

[Trùm Sò gằn]
-- Tại sao ?

-- Muốn biết tại sao có lẽ là các ông hiểu rõ hơn
tôi
mà? Tôi khuyên thầy hãy dùng công tâm mà xét xử đi

-- Làm người cầm cân nẻ mực, luôn luôn vô tư chính
trực, xử phạt công minh. Phải dựa vào bằng cớ hẳng
hòị Nói gì thì nói, cô vẫn phải nhận tội chứa
chấp
đồ gian

-- Buộc tội là quyền của các ông, nhưng mà nhận tội
hay không là quyền của tôi chớ

[thầy Lý nổi nóng]
-- Cô vẫn ương ngạnh tui không thể dung tha à !

-- Đừng có dung tha thầy Lý ! Con mẹ nầy nè, nó hỗn
hào, nó xấc xược lắm, thầy phải trị nó để làm
gương

-- chớ sao !

-- Sống là phải có tôn ti trật tự chớ !

-- Tôn ti trật tự hả? Kiểu nào ?Kiểu của ông Trùm
đó phải hôn? Hứ ! Vì nợ nần chồng chất, vì sợ
mất ruộng cho nên những người nghèo khổ mới làm
công làm mướn cho ông, phải cắn răng nuốt hận để
cho ông hành hà vơ vét thẳng tay ...

-- Ơ ... ơ ... trời đất ơi ... nói chuyện mà còn xỉ
xỏ nữa ! Dữ quá vậy? Quá lắm rồi à !

-- Trời đất ơi ... nó dám chửi xiêng chửi xéo tui
đó
! Thầy Lý, xử vậy nó không chịu, giải nó lên huyện
đi !

[hăm he]
-- Ờ ! ... bắt giải đi liền bây giờ !

-- Sao? ông Trùm nói sao ?

-- Nói vậy chớ nói sao !

-- Nói vậy há ?

-- Ờ ! ...

-- Đòi giải lên huyện há ?

-- Ờ ! ...

[Hến hét vô tai thầy Lý]
-- Xí ... í ... í ...

-- Trời ơi chết tui rồi ông Trùm ơi !

-- Hả? điếc lỗ tai hả ! [hét thị Hến] Làm người ta
điếc lỗ tai nè thấy hông !

-- Xí ... nói nghe chơi vậy chớ mấy ông đừng thấy
tui
góa bụa như vậy rồi tính chuyện vu oan giá họa ! Làm
cái gì thì làm, một đồng chinh tui cũng hổng bỏ ra
nữa ! Xí ...

-- Ứ ... ứ ... con mẹ nầy láo thật
[KIM TIỀN BẢN]

Ta muốn cứu mi
khỏi mang gông tù tội [ Trùm Sò hùa theo, hát : "tù
tội"]
Nên bày đường cho mi nộp lễ vật là xong [Trùm Sò :
"là xong"]
thế mà mi tỏ ra rất ương ngạnh [Trùm Sò : "ương
ngạnh"]
nên buộc lòng ta phải bắt mi nộp thẳng lên quan [Trùm
Sò : "lên quan"]

Trùm Sò: [ca tiếp]
Biện đâu ! Lấy dây thừng trói nó lại cho mau

-- Ờ trói rồi giải đi

Hến: [ca tiếp]
Chúng bây chẳng dễ gì mà động đến móng chân tao
[xỉ
vả thầy Lý]

-- Trời đất ơi bà này dữ quá !

Hến: [ca tiếp]
Dù có tốn bạc trăm tao cũng tuông ra được

-- Sao?

Hến: [ca tiếp]
nhưng mà thà là để cọp ăn
còn hơn là để chó ăn

-- Trời đất quỷ thần ơi, ông có nghe gì không ?

-- nghe gì ?

Thầy Lý: [ca tiếp]
Nó gọi mình là chó đó, ông nghe chưa ?

Trùm Sò: [ca tiếp]
Nó chửi ông ! Con mẹ nầy là đáng đút cổ vô gông !

Hến: [ca tiếp]
Gông đi ... gông đi ... gông đi ... Tao chẳng sợ gì
đâu

[thầy Lý nói] Trời ơi ... dữ quá ...

Hến: [ca tiếp]
Để trước mặt quan, tao sẽ khai rành tự sự ..

[thầy Lý nói] Trời ơi ... nó hăm dọa mình đó ! Ông

nghe không ?

Hến: [ca tiếp]
Chúng bây muốn làm tiền tao để chia tứ chia tam

[thầy Lý nói] há ! há ! há ! Đặt chuyện há ! Đặt
chuyện há !

Hến: [ca tiếp]
Tao sẽ suýt chó nhà quan cắn cho chúng bây lòi ruột

Trùm Sò: [ca tiếp, chuyển qua hơi Nam]
Trời đất quỷ thần ơi, nó nói sao mà nghe dễ sợ

Thầy Lý [ca tiếp, nạt, chuyển lại hơi Bắc]
Thôi ! sợ sệt gì ai ! Bắt nộp thẳng lên quan

[dứt KIM TIỀN BẢN]

-- lên quan trên

-- Được rồi, mấy người cứ việc lên quan thưa đi !
Nếu có trát đòi hả, thì tui đi hầu ! Xí ...

[hăm dọa]
-- Được rồi, được rồi ... rồi đây mi sẽ biết tay
tạ Ông Trùm !

-- hửm !

-- theo tui lên huyện, đi ! Rồi đây mi sẽ biết tay ta
...

[Thầy Lý và Trùm Sò giận dữ ra về, Hến đứng ngồi
không yên, gọi Cua]

-- Em ơi ...

-- Dạ !

-- Em à ...

-- Dạ, chị Hai kêu em cái gì hả chị Hai ?

-- Làm sao bây giờ hả em? Trước mặt tụi nó thì chị
tỏ thái độ cứng rắn như vậy, nhưng mà trong lòng
chị
vẫn cứ lo em à !

-- Em cũng lo quá đây chị Hai ơi, đúng là chúng nó vào
hùa với nhau để vu oan giá họa cho chị em mình đó !
Khó
khăn lắm mình mới mong thoát khỏi nổi ! Nhưng mà em
thì
lúc nào em cũng tin vào tài quyền biến của chị ! Em
biết theo nào chị cũng có cách mà !

-- Theo chị biết là từ thầy Đề đến huyện quan Trìa
toàn là một lũ dê xồm, lại một lòng một dạ thờ bà
! Nếu quả sự thật mà đúng như vậy thì ... chị sẽ

cách đối phó

-- Cách nào hả chị hai ?

-- Bây giờ em ở nhà coi nhà ... Chị vào trong sửa soạn
rồi chị sẽ lên huyện đường để dọ hỏi tình hình
rồi trở về đâỵ Chị em mình bàn với nhau tìm cách
đối phó nhe em

-- Dạ ...

[Hến vào trong]

-- Hứ ! Ở đời thiệt là khổ chứ ! Xấu xí thì cũng
khổ ... mà có chút xíu nhan sắc như chị Hai thì cũng
thiệt là khổ ...

[Ốc vô nhà mà Cua hổng hay, Ốc bịt mắt Cua, giả giọng
đe dọa]

-- Ngồi yên ! La là chết tức khắc. Theo ta ngay!

-- Theo mà đi đâu ?

-- Đi hưởng tuần trăng mật ...

-- Không ! bớ người ta ... bớ ...

-- Bớ người ta anh Ốc ảnh yêu tui ... [cười] hi hi hi
...

-- Đồ quỷ nè ! Chọc Cua, Cua giận, Cua kẹp cho mà coi ...

-- Giận thì năn nỉ, kẹp thì la làng ...

-- Đi đâu mà rình mò như là ăn trộm vậy ?

-- Đừng có nói chơi nghe ! Tướng này bộ giống ăn
trộm lắm hả ?

-- Hổng phải ! tui nói là cái lối rình mò bịt mắt bịt
miệng người ta giống như là ăn trộm vậy đó

-- Vậy hả ?

-- Chớ nếu thực sự anh là ăn trộm đó nghe

-- Ừ ?!

-- Còn khuya tui mới thương anh đó !

-- Bộ em nói thiệt hả em ?

-- Thiệt mà !

-- Cua hổng kẹp thì thôi nha, chớ Cua mà kẹp thì trời
gầm cũng hổng nhả nữa !

-- Ủa ?! Sao khi không đương nói chuyệm với người ta
mà buồn vậy? Cái gì dạ ?

-- Em bình tĩnh để anh nói chuyện này cho em nghe

-- Trời ơi cái gì thì nói đại cho rồi đi ! Cái gì
bình tĩnh hổng biết nữa hà ?

-- Thú thiệt với em, anh chính là kẻ đào tường khoét
vách !

-- Trời ơi ! Mặt anh như vầy mà ăn trộm sao ?

-- Chớ mặt nào mới ăn trộm ?

-- Thôi đi ! Tưởng làm sao, người ta nói như vầy còn
trả lời ngang nữa ! Tui nói với anh làm sao? Bữa nào
anh qua đây tui cũng nói hết á ! Tui nói anh hoài hà. Tui
nói nghèo cho sạch, rách cho thơm, đừng có bày đặt đi
an trộm vậy đó. Rủi bà con lối xóm người ta hay
được đó, nhục lắm anh biết hôn ?

-- Lời em dạy luôn luôn anh ghi nhớ, nhưng mà hoàn cảnh
nó đẩy đưa ...

-- Hoàn cảnh cái gì? Ăn trộm ăn cắp của người ta
còn
la hoàn cảnh nó đẩy đưa nữa ! Tui nói anh làm sao ?
Tui
nói anh đừng đi theo thằng cha bói Ngaọ Một hai anh cải
tui anh đi theo thằng chả hà ! Tui nói anh, anh hổng chịu
nghe lời tui anh đi theo thằng chả anh ăn trộm đó. Tình
tui với anh kể như là vĩnh biệt. Anh đừng có tới
nhà
tui nữa? [khóc thút thít]

-- Tội nghiệp anh mà em. Anh còn nhỏ dại anh hổng biết,
bởi vậy cho nên anh mới nói hết cho em nghẹ Rồi anh
sẽ
lên huyện đường nhận hết mọi tội lỗi để giải
oan
cho chị Haị Em đồng ý hôn ?

-- Suy nghĩ ra sao và hành động như thế nào đó tùy
anh,
tui hổng biết ...

-- anh chỉ xin em có một điều : sau khi anh đi rồi, em

nhà đóng cửa chờ anh. Chắc hổng lâu, mấy cái vụ
này
chừng năm ba nnam về hà ! Thôi em ở lại mạnh giỏi anh
đi
[Ốc định đi đầu thú, Cua hét, kêu lại]

-- Ốc ...

-- Dạ ...

-- Lại đây nghe tui hỏi nè ! Đứng lại đây nghe tui hỏi
nè ! Phải tiền anh đưa tui là tiền anh ăn trộm của
Trùm Sò hôn ?

-- Chứ còn cái gì nữa !

-- Còn cái gì nữa ?!? ... Nói hoài hà ! Nghèo chịu nghèo
đi, bày đặt sắm guốc mới làm chi mà ăn cắp tiền
của người tạ Anh đứng đây đi, tui vô tui nói chị Hai
đem trả số tiền đó lại cho anh ... Tui hổng cần xài
cái đồng tiền phi nghĩa đó đâu ...

[Cua định quay vô, gặp Hến đi ra]

-- Chị Hai à, trả tiền cho Ốc đi chị Haị Tiền ăn
trộm
đó chị Hai ...

-- Dạ thưa chị Hai, em không còn xứng đáng là đứa em
trong gia đình này nữa ...

-- Không, cậu Ốc à, tự nãy giờ chị đã nghe rõ đầu
đuôi câu chuyện, tuy không đồng ý việc làm của cậu,
nhưng chị hiểu thấu nỗi lòng, vì hoàn cảnh trái ngang
đã đưa đẩy cậu đến con đường ngang trái ...


[VỌNG CỔ, câu 4]

Lối : Nhưng giờ đây cậu khỏi cần ra thú tội vì
tôi tính toan mọi việc đã xong ... rồi (HÒ)

Cua:
Chị Hai nhận lời làm bé của Lý trưởng hả chị ?

Hến:
Tại sao mà chị phải nhận lời? (HÒ)
Mà chị phải làm cho chúng tả tơi rời rã
Để trừ bớt tai họa cho dân (XÊ)
Còn mối tình thuần lương trong sáng của hai em
thì không nên để vết đau làm hoen ố mà hãy xem như
là cơn giông tô (XANG) đã qua và sau trận phong thì cây
cỏ lại bình yên trời quang mây tạnh, như vầng trăng tỏ
rạng mà không còn bị phủ che vì áng mây hồng (HÒ)

[dứt VỌNG CỔ]


-- Chị Hai à, rồi bây giờ làm sao chị Hai ?

-- Em à, hoàn cảnh cậu Ốc đáng trách nhưng mà cũng
đáng thương. Nếu xét kỹ lại, phải thương nhiều hơn
trách

-- Đúng ... [Ốc mừng rỡ]

-- Tức nước vỡ bờ, một thân côi cút bơ vợ Đi làm
mướn cho Trùm Sò, lại bị Trùm Sò chèn ép bóc lột,
chà
đạp khinh khị Trong cơn bí lối anh ta mới liều lĩnh
đó
thôi em à !

-- Kể từ đây em hứa sẽ dùng bàn tay và khối óc của
mình để mưu sinh. Nhưng nếu chị không cho em lên huyện
đường thú tội thì làm sao chị được giải oan ?

-- Em ra thú tội sẽ bị giam cầm khổn sai, và chưa chắc
gì chị được yên thân. Chị đã có cách ...

-- Cách nào hả chị Hai ?

-- Từ Lý trưởng Hà, thầy Đề, trên huyện, đứa thì
xin cưới chị làm vợ bé, kẻ thì ngỏ ý yêu đương.
Còn
huyện quan Trìa là người háo sắc, lại một mực thờ
bà ... [cười] ... Chị sẽ cho gà cùng chuồng đá nhau,
đứa xệ cánh, đứa què giò. Còn chúng mình thì vẫn
bình yên vô sự ...

-- Chị Hai hay quá !

-- Thôi bây giờ hai em ở nhà coi nhà nghen

-- Dạ ...

-- Chị Hai phải đi lên huyện à

-- Ở nhà không có được cãi vã với nhau nữa nghe
chưa

-- Dạ ... [Cua dạ]

-- Dạ ... em đâu có dám ... [Ốc dạ]

-- Cua ! không có được ăn hiếp Ốc nghe chưa !

-- Dạ ... [miễn cưỡng]

-- Phải nghe lời Ốc nghe hông !

-- Dạ ... [tiu ngĩu]

-- Đừng có hung dữ quá đó ! ...

{Hến ra ngoài, còn Cua với Ốc. Ốc hí hửng làm bộ
tịch ra oai]

-- Ê ! biểu coi ...

-- Ừhm ... [tằng hắng] bữ nay gan quá há? Kiêu ai vậy
?

-- Lại biểu một chút được hông ... [Ốc hạ giọng]

-- Biểu cái gì ... [Cua cười hài lòng]

-- Đừng có giỡn mặt !... [Ốc được dịp ra oai]

-- Xí ... [ngoe nguẩy]

-- Chị Hai mới dặn cái gì nghe hông ?

-- Hông !

-- Hổng nghe hả? [Ốc co vòi]

-- Nghe ! ... [cười]

[Ốc được thể, ra điệu bộ làm oai]

--Trời trời trời ... bữa nay dám cả gan chớ ...

-- Gan hả ?! .. cãi lời là tui vả một cái không còn
một
cái răng ăn cháo ...

-- Gì ?!? ...

-- Tui nói là tui làm ...

-- Hổng còn răng ăn cháo hả ?

-- Ừa ... [hơi sợ]

[Cua nhào tới ngắt véo Ốc]

-- Phải hôn ... phải ăn cháo hôn ... phải hôn ...

-- Ái da ... ui da ... chị Hai ơi chị Hai ...

[màn hạ]

HẾT TUỒNG....

_______________________________________
pass to joine phim : Kim_Bang_2
longnu
Múi Mít
Múi Mít
 
Tiền: $122,632
Posts: 1046
Joined: 14 Mar 2005
Location: đến từ nơi xa lắm
 
 

Postby longnu » 11 Jul 2005

TUỒNG >>

Tâm Sự Loài Chim Biển

Soạn Giả : Yên Lang - Nguyên Thảo

Minh Phụng : Thạch Vũ
Phượng Liên : Diệp Thúy Oanh
Dũng Thanh Lâm : Áo Vũ Cơ Hàn
Thanh Thanh Hoa : Tô Ngã Phương Đài
Hữu Phước : Bách Đạo Xuyên
Minh Vương : Tô Ngã Giang Châu
Mỹ Châu : Cát Mộng Thùy Dương

Thạch Vũ :
Gió thu lạnh thiếu lửa hồng sưởi ấm
Rượu lưng bầu lạnh vẫn thấm buồng tim

Thúy Oanh :
Yêu đơn phương lòng chở nặng ưu phiền
Tình tuyệt vọng biến anh thành hải khấu

Thạch Vũ :
Diệp Thúy Oanh hiền muội ...

Thúy Oanh :
Thạch Vũ đại ca, đã ba năm rồi tiểu muội theo Vũ ca
làm cướp biển, và cứ mỗi lần trời dượm trở
cuối thu, là Vũ Ca giương thuyền lại vùng Thạch Xuyên
cũ. Ngồi bơ vơ dưới nắng chiều với bầu rượu

[NAM XUÂN] lớp 1, 8 câu, nhịp 4

[1.] Để mơ về một cô gái tên Cát Mộng Thùy Dương
Như trọn đời chỉ có một người để nhớ thương
[2.] Có những chiều lạnh mù sương
Thuyền trôi dạt muôn phương
[3.] Tiểu muội nghe một nỗi u buồn
Như len nhẹ vào tâm hồn
[4.] Và trong giấc ngủ chập chờn
Thấy bóng hình của Vũ Ca

Thạch Vũ :
[5.] Đời một tướng cướp như ta
Tưởng quen với kiếp sống hải hồ
[6.] Nhưng ai đâu có ngờ
Vẫn quyến luyến bóng hình xưa
[7.] Nên lần này ta quyết định
Neo thuyền mãi ở bến Quỳnh Sa

Thúy Oanh :
[8.] Để chờ đợi gì hỡi Vũ Ca ?

Thạch Vũ :
Ta chờ đợi cướp xe hoa

Thùy Dương :
Thạch Vũ, ta nép mình dưới mõm đá này đã lâu,
vì ta muốn ở lại đây để chờ đợi một người

[KHỐC HOÀNG THIÊN] 12 câu, nhịp 2

[1.] mà ta đã hẹn trên bến Quỳnh Sa
như buổi đầu tiên gặp gỡ
[2.] Làm cho ta trọn đời nhung nhớ
[3.] Người ấy đến rồi lại đi
[4.] Như gió núi mây ngàn

Thạch Vũ :
[5.] Còn tên tướng cướp Thạch Vũ này,
[6.] Đã trót yêu nàng trọn ba năm
[7.] Tại sao nàng không chờ không đợi
[8.] Mà đợi chờ một kẻ vô danh

Thùy Dương :
[9.] Nhà ngươi hỏi sao thật lạ kỳ
[10.] Vì ta yêu người ấy hơn mi

Thạch Vũ :
[11.] Nhưng gã kia hắn có quyền lực gì

Thùy Dương :
[12.] Đó là quyền lực của tình yêu

[VỌNG CỔ] câu 3

Thạch Vũ :
Lối : Thùy Dương ơi ta trở thành tên cướp biển
hung hăng chém giết, chỉ vì ta đã bị cha nàng cự
tuyệt không cho ta đem tấm lòng yêu tha thiết để
hiến dâng ... nàng (HÒ)
Ta ra đi với niềm cay đắng ngỡ ngàng (HÒ)
Cha nàng bảo ta là tên rợ
Chẳng có uy quyền, không sự nghiệp ở tương lai (XÊ)
Từ đó ta ra đi quyết tạo dựng ngày mai
Lấy bạo lực để tung hoành trên biển cả (XANG)
Giờ đây ta có cả một kho tàng vô giá
Xin hiến dâng ai để hòa hiệp châu trần (HÒ)

Giang Châu :
Thạch Vũ ngươi hãy giao trả Cát Mộng Thùy Dương lại
cho ta, ta sẽ tặng cho ngươi nhiều vàng ngọc

Thạch Vũ :
Ta có cả một kho tàng, và ta sẽ tặng cho ngươi, để
ngươi đừng hỏi tới người con gái đó nữa !

[KIM TIỀN BẢN] lớp 1, 8 câu, nhịp 4

Giang Châu :
[1.] Thôi hãy câm đi
Tên cướp biển hung hăng khờ dại
[2.] Đừng đùa giỡn với hiểm nguy
Không biết sống chết là chi

Thạch Vũ :
[3.] Ạ ! Có lẽ ngươi tưởng
Đây là đất của vương tộc
[4.] Cho nên ngươi tự phụ kiêu căng
Dọa nạt cả thế nhân

Giang Châu :
[5.] Quân ta lớp lớp hàng hàng

Thạch Vũ :
Thuyền ta đậu kín bến Quỳnh Sa
[6.] Và ta đây sẵn sàng
chờ đợi ít đường gươm

Giang Châu :
[7.] Hãy quay mặt về đại dương
Để tạ từ trời cao biển rộng

Thạch Vũ :
[8.] Ha ha, ta có sợ gì đâu
Ngươi đừng quảng cáo cho thêm lâu
Thạch Vũ :
Thôi ! Dẹp chuyện bạn bè cố cựu lại đi,
hãy giải quyết chuyện của ta trước đã

Áo Vũ :
Dạ, cổ nhân đã dạy, tứ hải giai huynh đệ,
xin hai người hãy bắt tay hòa thuận

[DUYÊN KỲ NGỘ] lớp 1, 15 câu, nhịp 2

[1.] chớ đừng có giận hờn
Chi nhau
[2.] Cho đau tình nghĩa
[3.] Hãy sống thật hiền hòa
[4.] Cho tình thương vẹn vẻ

Thạch Vũ :
[5.] Ta chẳng có tình thương
[6.] Nên ta mới đi làm ăn cướp
[7.] Đừng đem chuyện hoang đường
[8.] Để khuyên thế này thế khác

Giang Châu :
[9.] Xin Áo Vũ đừng bận tâm
[10.] Hãy tránh khỏi nơi này
[11.] Vì tên cướp biển hung tàn
[12.] Nó không dung thứ ai đâu

Áo Vũ :
[13.] Chuyện đó sẽ tính sau
[14.] Giờ đây xin hai người
[15.] Nên nghe lời đừng tính chuyện hơn thua

Giang Châu :
Tôi phải làm vậy để buộc hắn giao trả vị hôn
thê của tôi đã bị hắn bắt đem đi rồi

[MẪU TẦM TỬ] 8 câu, nhịp 2

Thúy Oanh:
[1.] Khoang ! Hôn thê của ông vẫn còn đây
Và tôi muốn đổi trao

Thạch Vũ :
[2.] Diệp Thúy Oanh, em đừng hành động ngông cuồng
[3.] Anh thà chết chứ quyết không trao đổi
[4.] Vì để mất nàng thì đời anh đâu có nghĩa chi

Thúy Oanh :
[chầu] Anh đừng quá cuồng si
[5.] Nè, ông hãy truyền thả Thạch Vũ ra đi

Giang Châu :
[6.] Nhưng hôn thê của ta nàng hiện ở đâu
Ta có thể nào tin lời của nàng không

Thúy Oanh :
[7.] Từ xưa nay tôi chẳng nói hai lời

Giang Châu :
[8.] Được, ta bằng lòng điều kiện đổi trao

[NAM AI] 4 câu đầu, nhịp 4

Thùy Dương :
[1.] Trời ơi ! có lẽ tôi vừa trải qua một cơn ác
mộng thương đau
Làm tan vỡ giấc mơ đầu
[2.] Từ nay và mãi mãi về sau
Lặng lẽ bóng trăng sầu
[3.] Buồn nỗi buồn nào hơn
Một phương trời cô đơn
[4.] Xin giã biệt trọn đời
Những hẹn hò chia phôi

[VỌNG CỔ] câu 2, 3

Câu 2 :

Áo Vũ :
Lối : Tẩu tẩu ơi ngoài biển rộng bao la thuyền có
thể xa bờ đi ngược sóng, nhưng giữa trời cao cơn
gió lộng không lôi cuốn được vầng trăng đi
ngược hướng non ... đoài (HÒ)
Đó chẳng qua là do định số an bài (HÒ)
Cơn ác mộng hãi hùng qua nhanh chóng
Xin tẩu nương đừng mộng tưởng xa xôi (XÊ)
Tô Ngã Giang Châu là bạn của tôi
Mà tẩu tẩu là vị hôn thê rất xứng đôi vừa
lứa (XANG)
Xin cầu chúc cả hai đẹp bền duyên hương lửa
tôi xin phép giã từ tiếp tục bước ngàn du (XANG)

Câu 3 :

Thùy Dương :
Áo Vũ Cơ Hàn ...

Giang Châu :
Anh khoang đi đã !(XỀ)
Ô kìa em gái tôi từ Giang Đô mới đến, chắc có
điều gì cơ mật và hiểm nguy, anh và hiền thê ở
đây chờ tôi trở lại

Áo Vũ :
Tô Ngã Giang Châu ! (XÊ) Tô Ngã Giang Châu !
Thưa lịnh tẩu !

Thùy Dương :
Không, xin Áo Vũ Cơ Hàn (XANG) đừng gọi em bằng
tiếng lịnh tẩu mỉa mai chua chát
Cuộc hôn nhân này là do phụ thân em (XÊ) định đoạt
Chớ đâu phải là do ý của riêng em và em định chờ
gặp anh (XANG) trên bến Quỳnh Sa
Để cùng ai cạn tỏ cảnh tình ngang trái (CỐNG)
Rồi chúng ta sẽ sống gần nhau mãi mãi
Đưa nhau đến tận chân trời góc biển xa xôi (XANG)
Hơn là đôi ngã chia phôi
Xa nhau vĩnh viễn trọn đời sầu đau (HÒ)

Áo Vũ :
Không ! Giang Châu là bạn của tôi, tôi không thể
cướp đoạt cô dâu cho đau lòng bạn

[PHỤNG HOÀNG] lớp 1, 8 câu, nhịp 4

[1.] Vậy kẻ này xin từ tạ để ra đi
Về một phương trời diệu viễn
[2.] Chôn cuộc đời của loài chim biển
Mang tâm sự thương sầu trơ trọi khoảng trời cao
[3.] Nhìn nắng chiều xôn xao
Và từng lớp sóng bủa dạt dào
[4.] Như tự xa nào vừa mang đến
Bao nhiêu nỗi bàng hoàng của một kẻ sắp dời chơn

Thùy Dương :
[5.] Anh muốn rời xa em
Và bỏ lại đây trọn vẹn nỗi ưu phiền
[6.] Nghe tiếng trống tân hôn đổ dập dồn
Để đôi ngã xót thương để đôi nơi đừng
hội ngộ
[7.] Và trọn kiếp trọn đời mình đành vĩnh viễn
chia phôi

Áo Vũ :
Xin lịnh bà hãy quên đi câu chuyện
[8.] Cho hạnh phúc hôn nhân được vuông tròn
Cho kẻ cô đơn yên dạ chốn phương trời
Phương Đài :
Aó Vũ Cơ Hàn ?! Ạ, em nhớ ra rồi, một khách lãng tử
giang hồ ghé thăm anh vào một mùa cây trút lá

[XANG XỪ LÍU] 12 câu, nhịp 2

[1.] Ông thường đội chiếc nón rộng vành
Và hay mặc áo rách nhiều nơi
[2.] Nhưng lúc nào cũng thấy thảnh thơi
[3.] Ngồi uống rượu ngâm thơ suốt ngày
[4.] Ông không kể gì đến luật lệ
[5.] Của vương triều và quý tộc

Áo Vũ :
[6.] Cám ơn quận chúa đã nhớ rõ về tôi
[7.] Trong khi tôi chẳng có chi hơn người

Thùy Dương :
[8.] Quận chúa chắc có cảm tình,
nên mới nhớ về ông quá kỷ

Giang Châu :
[9.] Đúng vậy, đối với Áo Vũ Cơ Hàn,
em gái tôi thường hay nhắc nhở

Thùy Dương :
[10.] Mối cảm tình kia sẽ theo thời gian âm thầm nảy nở

Áo Vũ :
[11.] Nhưng chỉ đáng tiếc là lòng tôi đây
[12.] Đã chán chường chuyện duyên nợ lứa đôi

Giang Châu :
Thôi, chúng ta hãy lên đường trở về Giang Đô
cho kịp buổi chiều nay

[SƠN ĐÔNG HƯỚNG MÃ] 6 câu, nhịp 2

[1.] Để ngăn cản bọn tà gian
[2.] Cho dân chúng được bình an
[3.] Hiền thê hãy đi cùng ta
[4.] Phần tiểu muội phải cố mời cho được
[5.] Anh Áo Vũ Cơ Hàn
[6.] Trở về Giang thành

Áo Vũ :
[1.] Nhưng tôi chỉ mong muốn đi một mình tôi
[2.] Tiếp tục sống đơn côi
[3.] Nhưng giờ đây, nước non đang cần anh
[4.] Vừa giúp bạn vừa khỏi buồn cô độc

Phương Đài :
[5.] Vì có mặt Phương Đài
[6.] An ủi người phong trần

Giang Châu :
Còn hiền thê? Sao giờ này em vẫn chưa an nghỉ ?

[VỌNG CỔ] câu 3

Thùy Dương :
Lối : Vì tôi nghe như trong lòng tôi có gì bức rức.
Có lẽ gió cuối mùa đông thổi về lạnh buốt.
Khiến tôi chợt nhớ về bến nước Quỳnh Sa
trong những tối trăng ... mờ (HÒ)
Ngồi trên gộp đá cheo leo để đợi để chờ (HÒ)
Chờ đợi mãi một loài chim biển
Từ bốn phương trời trở lại bến Quỳnh Sa (XÊ)
Nhưng giờ đây mộng ước phôi pha
Thời tuổi ngọc đi qua không trở lại (XANG)
Chỉ còn sót một niềm đau tê tái
Nhớ mãi thời thơ dại với mộng ngày xanh (HÒ)

[XUÂN TÌNH] 4 câu đầu, nhịp 4

Đạo Xuyên :
[1.] Khoang ! công tử đã bất công
Khi ngài quyết định một điều
[2.] Chọn kẻ cuồng say nắm giữ binh quyền

Giang Châu :
Người chỉ tạm thay ta khi ta xuất trận
[3.] Chớ đâu phải là chuyện vĩnh viễn từ đây

Đạo Xuyên :
Hắn là kẻ say, lại là người xa lạ
[4.] Gươm lịnh chỉ dành cho kẻ hiền xông trận

Giang Châu :
Đây là lịnh ban truyền của một vị sứ quân

[VỌNG CỔ] câu 3

Áo Vũ :
Lối : Ông ơi bảo vệ phu nhơn, đợi sứ quân trở
về đây cử hành hôn lễ. Đó là việc khiến cho
tôi vô cùng khổ sở, chớ vinh dự chi đâu mà ông
hùng hổ tranh ... giành (HÒ)
Tôi chỉ thích phiêu lưu ở cuối bể ven ghành (HÒ)
Nhìn tạo hóa vẽ tranh vân tẩu
Rượu đôi bầu uống cạn để mà say (XÊ)
Ai khanh hầu công tướng cõi trần ai
Mặc thế sự ta cứ tỉnh say say tỉnh (XANG)
Nay vì bạn phải nhận thanh gươm lịnh
Bảo vệ Thùy Dương và đợi xem hôn lễ của nàng (HÒ)

[NẶNG TÌNH XƯA] 4 câu đầu, nhịp 2

Giang Châu :
[1.] Đây gươm lịnh, và xin anh hãy khoác áo này
để lưu kỷ niệm
Hai đứa mình từ thuở quen nhau
[2.] Xin anh hãy nhận cho tôi yên lòng rời nơi đây

Áo Vũ :
[3.] Cuộc đời tôi đã quen sống cảnh cơ hàn
[4.] Áo mão cao sang chỉ làm vướng bận tâm hồn

Phương Đài :
Cứ mỗi lần ông đến rồi đi, lòng tôi như vương
vấn những gì không rõ được ...

Áo Vũ :
Đời của tôi đã trót mang nặng kiếp giang hồ phiêu
bạt. Hết mùa xuân rồi lại đến mùa xuân.
Tôi đi đi mãi và thấy mình như lạc lõng.

[VỌNG CỔ] câu 2, 3

Câu 2 :

Phương Đài :
Lối : Nếu cuộc đời của ông là gió là mây là một
thứ chim trời chưa mỏi cánh, thì cuộc đời tôi cũng
như một thứ hoa thèm ánh nắng đợi chúa xuân sưởi
ấm nhụy hoa ... vàng (HÒ)
Chỉ sợ cho hoa lại sớm phai tàn (HÒ)
Tôi mơ ước một mùa xuân có hoa đào trước ngõ
Có pháo hồng nhuộm đỏ bước chân đi (XÊ)
Sao ông vẫn thờ ơ, chẳng hay biết điều chi
Để cho hai chúng ta cứ mỗi người một ngã (XANG)
Ông đối với tôi hững hờ như xa lạ
Khi tôi nặng lòng trộm nhớ thầm thương (XANG)

Câu 3 :

Áo Vũ :
Quận chúa ơi trời sinh tôi ra là đã tạo cho tôi
một cái khổ (XANG)
Nhận mang tình cảm của người chung quanh là cái khổ
thứ haị Tôi không biết làm sao bây giờ (XÊ)
Vì cuộc đời tôi không đáng là gì cả

Phương Đài :
Chính vì vậy mà em đã yêu anh (XANG)
Em yêu anh ở sự liều lĩnh bất cần
Em yêu anh ở cái gì khác biệt
Em chỉ cầu mong có một (XANG) ngày anh tha thiết nói
là anh đã quý yêu em
Em muốn được gục trong vòng tay anh ôm ấp (XÊ)
Ru hồn mình trong hạnh phúc say sưa (CỐNG)
Anh ơi chớ cuộc sống vàng son này có nghĩa gì đâu
Khi mình mong đợi mùa xuân chưa thấy đến (XANG)
Chớ hờ hững với người thật tâm yêu mến
Cho kẻ cô đơn chết trong niềm uất hận thương
sầu (HÒ)
pass to joine phim : Kim_Bang_2
longnu
Múi Mít
Múi Mít
 
Tiền: $122,632
Posts: 1046
Joined: 14 Mar 2005
Location: đến từ nơi xa lắm
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng longnu từ: trankhanhly

Postby longnu » 11 Jul 2005

Áo Vũ :
Quận chúa ơi mỗi người đều có một định phần
riêng biệt, nhưng có lẽ ai ai cũng có lần dang dỡ
vì yêu

Phương Đài :
Nghĩa là anh ...

[NGỰA Ô NAM] 7 câu, nhịp 4

Áo Vũ :
[1.] Tôi với nàng tâm sự giống như ... nhau
Tôi cũng có lần dang dỡ tình yêu
[2.] Người ấy đã ra đi
Đã quên những lời ước hẹn buổi sơ giao

Phương Đài :
[3.] Và anh vẫn khổ đau
Mặc dầu người ta phản bội
[4.] Nhưng anh vẫn nhớ thương người
Nên không tha thiết với đời

Áo Vũ :
[5.] Tôi muốn quên nhưng không thể nào quên
Nên đành nuốt hận vào tim

Phương Đài :
[6.] Người ấy đã quên mà anh vẫn chung tình
Để tự đày đọa tim mình
[7.] Cứ nhớ thương người phản bội
Hững hờ với kẻ thành tâm

Áo Vũ :
Còn nói gì hơn nữa khi mọi việc đã qua rồi

[ĐẢO NGŨ CUNG] 8 câu đầu, nhịp 4

Thùy Dương :
[1.] Ông hãy nguyền rủa người ta đã phản bội,
quên bỏ tình xưa nghĩa cũ để chạy theo sự quyến rủ
của cuộc sống cao ... sang
Để cho ông phải mang mối hận lòng
[2.] Cho người sầu nhớ mong
Khi chuyện tình dỡ dang

Áo Vũ :
[3.] Thôi ! tôi muốn tìm lãng quên
Để phôi pha bao kỷ niệm buổi ban đầu
[4.] Nhớ chi cho sầu lại chất sầu
Trọn một đời phải mang vương mang

Phương Đài :
[5.] Hai người nói chuyện xa xôi
Khiến tôi không rõ đuôi đầu
[6.] Nghe qua như thể hai người
Đã có một thời yêu nhau

Áo Vũ :
[7.] Dạ không, tôi với phu nhân
Nào đâu có quen biết bao giờ
[8.] Chẳng qua là lời nói vô tình
Xin quận nương đừng bận tâm

Thùy Dương :
Đó là do lịnh của phụ thân, và định mạng đã xô ta
vào nghịch cảnh

[VỌNG CỔ] câu 5, 6

Câu 5 :

Áo Vũ :
Lối : Bà ơi nếu định mạng khắc khe tạo ra cho đời
nhiều ngang trái, thì định mệnh cũng là hai tiếng
nói nơi đầu môi chót lưỡi của kẻ đóng vai trò
phản bội vong ... tình (HÒ)
Ôm cô đơn tôi thầm thương cho số phận riêng mình (HÒ)
Chớ tôi nào dám trách hờn ai bội bạc
Cũng không dám đua đòi mơ ước một tình yêu (XÊ)
Hãy coi như mình không có nợ nần nhau
Và nên đối đãi nhau như hai người xa lạ (XANG)
Rồi mai đây mỗi người đi mỗi ngã
Xin trả lại cho nhau những ước nguyện chưa thành (XỀ)

Câu 6 :

Phu nhân ơi khi đã ra đi là đã chấp nhận cho mình
một (XÊ) cái gì thay đổi
Thì kỷ niệm xưa không còn gì đáng nhớ
Lưu giữ làm gì cho thêm bận (XANG) mà thôi
Chỉ có tôi, nhiều khi tôi muốn trở về trên bến
Quỳnh Sa (CỐNG)
Để tìm lại những gì êm đềm xưa củ, nhưng chợt
nhớ ra (XANG) nơi đó giờ đây không còn ai nữa
Trở lại làm chi cho chua xót tâm hồn (XỀ)
Không biết rồi đây trời phương ấy có xanh không
Trăng phương ấy có sáng soi vùng biển rộng (XANG)
Hay kể từ nay đổ nát điêu tàn
Khi kẻ đi rồi không trở lại chốn xưa (HÒ)

[VỌNG CỔ] câu 1, 2

Câu 1 :

Thùy Dương :
Lối : Nếu anh ra đi để làm một cánh chim phiêu du
giữa bến đời xa lạ, thì em còn lại đây như một pho
tượng đá giữa hoàng hôn trống lạnh u ... buồn (HÒ)
Tại sao trời nỡ bắt chia đôi ngã đôi đường (HÒ)
Tại sao chúng ta không còn những ngày thân ái cũ
Mình đã hẹn hò nơi bến nước Quỳnh Sa (XÊ)
Tay nắm tay nhau nhìn trăng đêm huyền dịu
Lòng ru lòng trong nhạc khúc tình ca (XANG)
Chờ nửa đêm sương bạc trắng khung trời
Hai đứa dắt tay nhau trở về qua lối nhỏ (CỐNG)

Câu 2 :

Áo Vũ :
Ngày ấy giờ đây không còn nữa
Nàng nhắc mà làm gì (XỀ) cho hận tủi thêm thôi
Mai mốt đây tôi sẽ đi rồi
Chúc nàng được vui vầy đêm hôn lễ (XANG)

Thùy Dương :
Không, nếu sự thật mình không còn với nhau
Thì đừng chúc chi nhau những lời cay đắng (XANG)
Hãy giữ cho nhau những gì êm thắm
Mà mình đã tạo ra tự thuở ban đầu (HÒ)
Dù anh có ra đi và em sẽ ở lại phương này (HÒ)
Em mong sao mình đối xử với nhau cho đẹp
Một lần cuối cùng rồi mình vĩnh viễn xa nhau (XÊ)
Nửa đêm nay trời trở gió sang xuân
Sao chợt nghe tâm tư buồn trống trải (XANG)
Nếu năm nay mình không còn nhau nữa
Thì em có cần gì sống với một mùa xuân (XANG)

Áo Vũ :
Kìa, Thạch Vũ đại vương, ông đến đây để làm gì ?

[MẪU TẦM TỬ] 8 câu, nhịp 2

Thạch Vũ :
[1.] Ta kéo đại đạo hải khấu về đây để cướp
lại người ta yêu
[2.] Cát Mộng Thùy Dương nàng hiện ở nơi nào

Áo Vũ :
[3.] Tôi không thể để cho ông tròn mong ước
[4.] Ngoại trừ là ông bước qua xác chết của tôi

Thạch Vũ :
[chầu] Đã một lần trên bến Quỳnh Sa
[5.] Ngươi đã xía vô trợ giúp gã Giang Châu
[6.] Rồi bây giờ ngươi ngăn cản ta nữa sao

Áo Vũ :
[7.] Vì ở nơi đây tôi có bổn phận bảo vệ cho nàng

Thạch Vũ :
[8.] Bảo vệ giai nhân để chờ kẻ khác thành hôn
Áo Vũ :
Trời ! Thạch Vũ, ông có sao không ?

Thạch Vũ :
Hình như một cánh tay ta sắp lìa khỏi xác thân

[VĂN THIÊN TƯỜNG] lớp Xế Xảng, 6 câu, nhịp 4

Áo Vũ :
[1.] Thạch Vũ, Thạch Vũ ơi tôi vô cùng ân hận
vì tôi đã lỡ
Một đường gươm
[2.] Hại thân ông thành kẻ tật nguyền
Biết làm sao để đền lại cho ông

Thạch Vũ :
[3.] Ta biết ngươi chỉ làm bổn phận
Xét kỹ ra, thì giữa chúng ta
[4.] Từ trước đến nay
Đâu có chuyện oán thù gì

Áo Vũ :
[5.] Thạch Vũ, tôi rất mong ông
Rộng lượng thứ tha
[6.] Đó chẳng qua là chuyện đao kiếm vô tình
Mà kẻ theo đường võ nghiệp phải đành mang

[VỌNG CỔ] câu 2, 3

Câu 2 :

Lối : Phải, đây là hậu quả của kẻ lao thân vào
nghiệp võ, và lỗi tại ta quyết tâm không từ bỏ
cứ chạy đuổi theo hư ảnh tình yêu đến lạc ngõ
sai ... đường (HÒ)
Đã làm thân chiến bại giữa tình trường (HÒ)
Ta vẫn cứ dấn thân vào nguy hiểm
Chẳng chịu thức thời tỉnh ngộ hồi tâm (XÊ)
Để đến khi mang họa vào thân
Chợt nhận biết lỗi lầm thì đã muộn (XANG)
Hạnh phúc ở trong tầm tay ta không hề nghĩ đến
Cứ mãi đắm chìm trong ảo mộng mịt mù xa (XANG)

Câu 3:

Hậu quả (XANG) việc ta làm ta vui lòng nhận lãnh
Xin đừng ai bận lòng thắc mắc việc nợ vay
Chỉ tội nghiệp (XANG) Diệp Thúy Oanh
Nàng yêu ta tha thiết đắm say
Bỏ đời xuân nữ theo ta làm cướp biển
Vậy mà (XÊ) trước đây ta không hề nghĩ đến
Để cho nàng sầu hận sống cô đơn
Giờ gặp nhau (CỐNG) chắc nàng sẽ tủi buồn
Vì thân ta đã hóa ra tàn phế
Không, ta không thể đê hèn (XANG)
Nhờ đến ai bảo vệ
Dầu chỉ có một tay nhưng đâu ai dễ khinh thường (HÒ)

Thúy Oanh :
Trời ! Thạch Vũ đại ca, cánh tay của anh ! Ai, ai đã
gây thương tích cho đại ca ?
Nhà ngươi, nhà ngươi đã hại đại ca ta, thì ta phải
giết ngươi để trả thù

Thạch Vũ :
Oanh muội, có ai gây thù với anh đâu mà em đòi trả,
lỗi lầm này tất cả đều do anh !

[XÀNG XÊ] lớp XÊ, 8 câu, nhịp 4

[1.] Và cánh tay này nếu có mất đi thì cũng dạy ta
một bài học ở ... đời
Đừng chạy theo ảo ảnh xa vời
[2.] Đừng ao ước đua đòi
Khi tình tuyệt vọng đơn phương

Thúy Oanh :
[3.] Em muốn biết tại vì sao
Anh lại cản ngăn em
[4.] Không cho em giết gả này
Để trả thù cho anh

Áo Vũ :
[5.] Tôi không biết nói sao
cho cô nương hiểu rõ lòng
[6.] Nếu cô nương muốn trả thù
Tôi cũng đành buông gươm

Thạch Vũ :
[7.] Oanh muội hãy nghe anh
Chúng ta rời khỏi nơi này
[8.] Làm cánh én giữa lưng trời
Đi tìm lại một mùa xuân

[VỌNG CỔ] câu 5, 6

Câu 5 :

Thúy Oanh :
Lối : Đại ca ơi mùa xuân đã đến hay chưa sao cánh
én vẫn cô đơn bay giữa khung trời hoang vắng.
Nếu mai kia mùa xuân không đến thì cánh én sẽ về
đâu khi gió lạnh đêm ... sầu (HÒ)
Mình đã sống chung nhau qua mấy độ xuân rồị (HÒ)
Em đã cùng với đại ca xuôi ngược
Qua mấy miền sóng nước đại dương (XÊ)
Em đã quên mình và quên cả tương lai
Chỉ mong được cùng ai đời đời chung sống (XANG)
Nhưng đại ca cứ mãi mơ theo một hình bóng
Đã khắc sâu trong cùng tận của tâm hồn (XỀ)

Câu 6:

Thạch Vũ :
Thúy Oanh hiền muội, ngu huynh biết rõ lòng em lắm

Thúy Oanh :
Và hiện giờ (XỀ) đại ca tỉnh mộng
Không mơ tưởng gì đến hình bóng xa xôi (XÊ)

Thạch Vũ :
Phải, kể từ đây gạt bỏ chuyện xa vờị
Đời chim biển chúng ta (XANG) bay về trùng dương
bát ngát.
Tiếp nối mộng giang hồ giữa trời nước bao la (CỐNG)
Chuyện qua rồi cứ để nó trôi qua
Đừng nhắc nhở, đừng nhớ nhung thắc mắc (XÊ)
Chúng ta là đôi chim biển tung mây liền cánh
Giữa không gian dệt bức tranh tình (XỀ)
Thuyền ra khơi kịp hôn lễ linh đình trên sóng nước
Ta hưởng tuần trăng mật (XANG)
Ánh hoa chúc lập lòe soi rõ mặt
Tất cả chỉ còn tình chân thật của đôi ta (HÒ)

Đạo Xuyên :
Gã say kia, ngươi có quyền gì mà ngăn cấm ta

[MẪU TẦM TỬ] 8 câu, nhịp 2

Áo Vũ :
[1.] Đây gươm lịnh đang ở trong tay thì tôi còn
quyền nơi đây
[2.] Vậy đô đốc hãy mau ra khỏi chổ này

Đạo Xuyên :
[3.] Gươm lịnh đó không còn quyền lực nữa
[4.] Tất cả mọi người đòi thay đổi sứ quân
[chầu] Và chính họ đã chọn ta
[5.] Lên nắm quyền thay Tô Ngã Giang Châu
[6.] Đừng, đừng dại xen vào can thiệp chuyện của
người ta
[7.] Hết thảy ba quân tướng sĩ đã phục tùng
[8.] Một mình ngươi chống lại sẽ nát thây
pass to joine phim : Kim_Bang_2
longnu
Múi Mít
Múi Mít
 
Tiền: $122,632
Posts: 1046
Joined: 14 Mar 2005
Location: đến từ nơi xa lắm
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng longnu từ: trankhanhly

Postby longnu » 11 Jul 2005

[VỌNG CỔ] câu 3

Giang Châu :
Lối : Thôi rồi, những vật ta trao tặng tận tay họ
đã bỏ lại đây không thèm đón nhận. Để rồi họ
cướp đi nguồn thương yêu duy nhứt mà ta chưa tặng
nó bao ... giờ (HÒ)
Đó là tình yêu là lẽ sống cuộc đời (HÒ)
Ta không ngờ cả hai đều phản bội (XÊ)
Bỏ ta lại một mình với nỗi uất hận cô đơn
Tại sao họ không cướp đi tất cả ngọc ngà châu báu
hay ngôi vị sứ quân (XANG)
Và trả lại cho ta hình ảnh một giai nhân
Mà đã mấy năm qua ta thương nhớ âm thầm (HÒ)

Đạo Xuyên :
Ồ, may quá, công tử trở về thật là đúng lúc

Giang Châu :
Đô đốc muốn nói gì ?

[KIM TIỀN BẢN] lớp 1, 8 câu, nhịp 4

Đạo Xuyên :
[1.] Tôi muốn nói là ở nơi đây
Vừa mới xảy ra phiến loạn
[2.] Giang thành này suýt về tay
Của một gã say
[3.] Công tử đã giao cho hắn
Được thay quyền cầm gươm lệnh
[4.] Hắn liền nổi ý tham
Muốn đoạt ngôi vị sứ quân
[5.] Tên hải khấu hung tàn Thạch Vũ
Được hắn kết phe
[6.] Mai sao tôi kịp thời
Phát giác được mưu gian

Giang Châu :
[7.] Công của tướng quân
Rồi đây ta sẽ thưởng ban trọng hậu
[8.] Còn tội của gã kia
Ta không thể thứ dung

Thúy Oanh :
Vũ Ca, kìa sao anh lại buồn ?

Thạch Vũ :
Anh buồn vì nghĩ tội nghiệp cho em, lúc thân thể anh
còn nguyên vẹn thì anh lại vô tình hờ hững với em,
đến nay anh cụt mất cánh tay

[KHỐC HOÀNG THIÊN] 12 câu, nhịp 2

Thúy Oanh :
[1.] Thì anh vẫn là người tráng sĩ hiên ngang
Mà em hằng yêu tha thiết
[2.] Và chẳng quan tâm đến điều chi tiết
[3.] Dẫu anh chỉ còn có một tay
[4.] Đối với em chẳng quan hệ gì

Thạch Vũ :
[5.] Một tấm chân tình ở sát một bên
[6.] Mà anh hững hờ bỏ quên

Thúy Oanh :
[7.] Giờ đây Vũ Ca đã nhớ lại
[8.] Và đã quyết lòng yêu quý một mình em

Thạch Vũ :
[9.] Rời khỏi nơi đây ta xây tổ ấm gia đình
[10.] Ở bắc hải đảo bốn mùa tuyết băng

Thúy Oanh :
[11.] Nghĩa là đại ca muốn dừng bước giang hồ

Thạch Vũ :
[12.] Ta bỏ nghề ăn cướp để hoàn lương

Thạch Vũ :
Kìa, em thấy không

Thúy Oanh :
Một vì sao rơi, nhưng sao đôi mắt đại ca như đọng
u buồn

[NAM AI] lớp 1, 8 câu đầu, nhịp 4

Thạch Vũ :
[1.] Vừa chợt thấy ánh sao rơi xuống, sao lòng anh
lại linh cảm như đôi lứa ta rồi sẽ xa ... nhau
Trên nữa đoạn đường sầu
[2.] Vừa chợt tỉnh cơn mơ
Đã tan vỡ mộng ban đầu
[3.] Anh sẽ trọn đời cô đơn
Đối mặt với tang thương
[4.] Và em trọn kiếp lưu đài
Vì hạnh phúc khỏi tầm tay

Thúy Oanh :
[5.] Vũ Ca ơi đừng làm em xúc động kinh hoàng
Linh cảm nào ác nghiệt báo ly tan
[6.] Cho đôi ngõ đôi đường
Cách biệt đến thiên thu

Thạch Vũ :
[7.] Không hiểu sao lòng ta bỗng dưng bấn loạn
Vừa mới yêu em sao chợt thấy não nùng
[8.] Như đổ vỡ trong tâm hồn
Đang dần phát hiện lên

Thúy Oanh :
Vũ Ca, Vũ Ca ơi anh đừng làm em sợ

[VỌNG CỔ] câu 3

Thạch Vũ :
Lối : Oanh muội ơi vì cảm động trước tình em đã
yêu anh chân thành tha thiết, anh ao ước sao tình ta
bất diệt bền vững với thời gian vạn kiếp chẳng
phai ... mờ (HÒ)
Tuổi xuân qua không trở lại bao giờ (HÒ)
Trước kia anh đã hững hờ lạnh nhạt
Giờ yêu em anh bỗng sợ mất xa em (XÊ)

Thúy Oanh :
Dìu nhau vào giấc mơ tiên
Thế là viễn ước phỉ nguyền từ đây (XANG)

Thạch Vũ :
Trên trời gió quyện theo mây
Ở đây ta nguyện đắp xây mộng đời (HÒ)

Áo Vũ :
Thưa phu nhân, đây đã cách xa vòng nguy hiểm, xin phu
nhân dừng chân tạm nghĩ qua đêm.

[NAM XUÂN] lớp 1, 8 câu, nhịp 4

Thùy Dương :
[1.] Chúng ta hãy đi xa thêm nữa, tìm một hải đảo
hoang vu, hoặc một vùng đất nào xa lạ để đôi ... ta
Suốt đời được sông bên nhau
[2.] Ân ái đổi trao
Để bù những ngày khổ đau
[3.] Ta đi những nơi thủy tận sơn cùng
Gian lao nguy hiểm không sờn
[4.] Chúng ta nối lại cung đàn
Đã một lần dỡ dang

Áo Vũ :
[5.] Định mạng đã khiến xui
Tình ta ngang trái lỡ làng
[6.] Phu nhân không có ý phụ phàng
Mà lòng tôi thì vẫn yêu
[7.] Nhưng tôi không thể nào phản bội
Phụ lòng tin cậy của Giang Châu
[8.] Phu nhân cũng nên bảo toàn danh dự
Của người tiết phụ cho rạng danh
Thùy Dương :
Hát nữa đi, hát lên đi cho âm thanh đưa ta vào cõi
mộng, cho lòng ta quên hết chuyện buồn đaụ

[VỌNG CỔ] câu 1, 2, 3

Câu 1 :

Áo Vũ :
Lối : Vâng vâng tôi sẽ hát đây tiếng hát cô đơn
của kẻ tôi thần ru ngủ cho một vì phu nhân quyền quý.
Hãy ngủ đi cho giấc ngủ say sưa cùng mộng ước,
cho kỷ niệm vùi chôn trong đáy mộ ân ... tình (HÒ)
Hãy ngủ yên đi cho qua hết một đêm buồn (HÒ)
Rồi mai đây khi trời rựng sáng
Cuộc hành trình chưa biết sẽ về đâu (XÊ)
Kẻ bầy tôi chỉ mong sao giữ tròn bổn phận
Suốt quảng đường theo hầu hạ phu nhân (XANG)
Để chờ khi sóng gió lặng yên rồi
Xin trả phu nhơn về với cuộc đời vương giả (CỐNG)

Câu 2 :

Thùy Dương :
Kìa, tại sao nhà ngươi không hát ru ta ngủ,
lại nói những điều hờn trách (XÊ) xa xôi

Áo Vũ :
Kẻ hèn này thật chẳng biết gì hơn,
Nên không thể hát lên lời ru ngủ (XANG)

Thùy Dương :
Thì nhà ngươi hãy hát đi, hát bài ca nào buồn nhứt
Bài ca nào nói về một chuyện tình đẹp nhứt (XANG)
Hãy hát lên tiếng ru buồn nức nở
Như chính con tim nhà ngươi khóc lặng lẽ âm thầm (HÒ)
Hãy hát cho ta ngủ trọn giấc say nồng (HÒ)
Chớ ta sợ bóng đêm nhiều yên lặng
Nằm nghe tiếng gió buồn ru nhẹ đỉnh trời cao (XÊ)
Nhớ miên man về những kỷ niệm xa xôi
Chưa bôi xóa mà gần như không còn nữa (XANG)
Chưa muốn quên mà sao đành ngoảnh mặt
Để cho mỗi người ôm trọn nỗi niềm riêng (XANG)

Câu 3 :

Áo Vũ :
Xin Phu nhân hãy ngủ yên đi,
Đừng nhắc lại những gì không còn nữa

Thùy Dương :
Nhà ngươi hãy hát đi (XỀ) cho ta được ngủ
Ta nhắm mắt để ru hồn trong tiếng hát của nhà ngươị

Áo Vũ :
Phu nhân ơi, tiếng hát của kẻ (XANG) bầy tôi cũng ví
như tiếng thét đau thương của một loài chim biển
Chim cô đơn bay giữa vùng trời xa ấm lạnh (XANG)
Mang tâm sự lạc loài rủ chết một phương xa
Tôi sẽ hát rằng ... (XÊ)

[SÂM THƯƠNG] 4 câu đầu, nhịp 2

[1.] Em ngủ đi cho say, xin trời khuya yên gió
[2.] Anh dỗ em đêm nay, một lần sau cuối đông
[3.] Thôi ngủ đi cho quên, cho sầu chưa lịm chết
[4.] Cho giấc mơ uyên ương, tan tành theo khói sương

(tiếp vô vọng cổ)
Lời hát của tôi chỉ bấy nhiêu thôi
Mong giúp phu nhơn được ru tròn cơn mộng (XANG)
Cho qua hết một đêm dài lạnh lẽo
Và cho tất cả vùi quên trong giấc ngủ yên lành (HÒ)

Giang Châu :
Ạ, khốn nạn thật, ta không ngờ hai người lại
phản bội ta

Áo Vũ :
Không, Giang Châu, anh đã lầm

[ĐẢO NGŨ CUNG] 8 câu đầu, nhịp 4

Giang Châu :
[1.] Phải, ta đã lầm nên định cưới một cô gái
lăng loàn làm vợ, và đã tin một người bạn bội
phản vong ... ân
Gạt gẫm ta, và lén lút ngoại tình
[2.] Với người ta trót yêu
Sắp cử hành cuộc hôn nhân

Áo Vũ :
[3.] Anh Giang Châu, xin anh hãy hiểu cho
Tôi chỉ đóng vai một tên quân hầu
[4.] nghe lịnh dạy cúi đầu
Theo bảo vệ phu nhân

Giang Châu :
[5.] Thật ta có ngờ đâu
Cả hai đều đổi dạ thay lòng,
[6.] Phản bội lại lời nguyền
Mà ta đã gởi trao

Thùy Dương :
[7.] Ngài đừng trách chi ai
Chính tôi mới đáng bị gia hình
[8.] Vì tất cả tội tinh
Do tôi đã gây nên

[XÀNG XÊ] lớp XÊ, 8 câu, nhịp 4

Phương Đài :
[1.] Trời, chàng đã chết ! Đại huynh,
sao anh lại đành tâm giết chết Áo Vũ Cơ ... Hàn
Khiến lòng em đau đớn muôn vàn
[2.] Từ đây mộng dỡ dang rồi
Em còn lại nỗi cô đơn

Thùy Dương :
[3.] Chàng đã ngủ bình yên
Giữa lòng đại dương xanh
[4.] Chàng đi đi mãi không về
Biết ai sầu hơn ai

Phương Đài :
[5.] Ôi kỷ niệm của ngày xanh
Giờ đây cũng chôn vùi
[6.] Cho thương nhớ một đời
Một đời người khổ đau

Giang Châu : (chuyển qua hơi Xuân)
[7.] Thà là ta giết nó đi
Để không oán hận thêm nhiều
[8.] Một thằng bạn thâm tình
Đã mất rồi lương tri

Đạo Xuyên :
Biết điều thì trao gươm lịnh và ấn tín lại cho ta,
bằng không ngươi sẽ chết

[PHÚ LỤC] 4 câu đầu, nhịp 4

Giang Châu :
[1.] Nếu chết để bảo vệ quyền hạn của một
vị sứ quân
Thì ta cũng không bao giờ ân hận
[2.] Hãy tuốt gươm ra, ta sẽ phân thắng bại
Đừng mong gì ta trao ấn tín của tiên vương

Đạo Xuyên :
[3.] Người quá ngông cuồng
Mới còn giữ giọng nói kiêu căng
[4.] Sự thật thì dầu cho ba đầu sáu tay
Cũng không thể nào ngươi thoát khỏi nơi đây
Thúy Oanh :
Vũ Ca, Vũ Ca ơi điều linh cảm của Vũ Ca đã biến
thành sự thật, rồi đây đôi ta sẽ vĩnh viễn xa nhaụ
Nói đi anh, nói rằng anh chỉ yêu em và yêu cho đến
suốt đời mãn kiếp.

[VỌNG CỔ] câu 3

Thạch Vũ:
Lối : Vâng, anh nói đây, nói lời chân thành không bao
giờ thay đổị Dầu lát nữa đây em hóa ra người thiên
cổ, ru giấc ngủ ngàn thu trong đáy mộ u ... buồn (HÒ)
Anh đã yêu em sao em vội lánh cõi trần (HÒ)
Từ đây anh đành trơ trọi
một bóng một hình xa lánh cả thế nhân (XÊ)
Anh sẽ chôn em ở miền tuyết trắng quanh năm
và anh sẽ là tên giữ mộ (XANG)
Đêm vắng lặng anh ngồi hát ru em ngủ
thề ở bên em cho mãn kiếp trọn đời (HÒ)

[XUÂN TÌNH] lớp 1, 8 câu, nhịp 4

Thạch Vũ :
[1.] Khoan đã ! công tử Giang Châu,
Nên cảm tạ người quân tử anh hùng,
[2.] Và giải quyết cho xong những chuyện hiểu lầm
Chuyện tình cảm trái ngang yêu đương lộn xộn

Áo Vũ :
[3.] Thạch Vũ đại ca đừng bới xới ra chi
Để tôi đi thì mọi việc đều êm đẹp

Giang Châu :
[4.] Tôi nhớ chưa quen với người bao mặt
Thì làm sao có dính líu lôi thôi

Thạch Vũ :
[5.] Người bao mặt kia chính là một người bạn
Đã nhiều lần cứu ông thoát nạn
[6.] Nhưng trái lại người được ông đền trả
Bằng cách đối xử bạo tàn và cướp đoạt
người yêu
[7.] Đó chính là tráng sĩ Áo Vũ Cơ Hàn
Người yêu củ của nàng Cát Mộng Thùy Dương
[8.] Và ông đã cậy quyền uy thế lực của tiền
Làm cho họ dang dỡ mối tình đầu tiên

[VỌNG CỔ] câu 5, 6

Câu 5 :

Giang Châu :
Lối : Trời ơi tôi đã mù oán si mê nên mới gây
ra những điều tội lỗi, và để tỏ lòng ăn năn
cải hối mối duyên xưa tôi xin giao trả lại
hai ... người (HÒ)
Tôi là kẻ đến sau, đành cam làm một kẻ thừa (HÒ)

Áo Vũ :
Không, tình yêu anh còn đó, tấm thân nàng cũng chưa
chút bợn nhơ
Hôn lễ sắp cử hành, (XÊ) đời sẽ đẹp như mơ
Và nàng, nàng sẽ mang đến cho anh nhiều hạnh phúc

Giang Châu :
Rượu (XANG) nồng pháo đỏ lo chi rỡ ràng đêm hoa chúc
Mà hạnh phúc tình yêu thì thuộc ở linh hồn (XỀ)

Câu 6 :

Thạch Vũ :
Giải quyết như vậy thật là hợp lý, xin có lời
khen công tử đã xứng mặt anh hùng (XỀ)

Thùy Dương :
Cảm ơn công công tử đã có lòng độ lượng,
xứng đáng là người quân tử trượng phu (XÊ)

Phương Đài :
Buồn thì có lẽ không sao tránh khỏi (XANG)
Nhưng anh em mình đành phải cố mà quên
Trời bày ra có cuộc nợ duyên (CỐNG)
Còn cố tạo ra chi quá nhiều ngang trái
Người vui xum họp kẻ buồn đau tê tái (XÊ)
Lao thân vào nguồn ân bể ái
Là dĩ nhiên phải chấp nhận mối thương sầu (XỀ)

Thùy Dương :
Đó chẳng qua tạo hóa khéo cơ cầu
Nhưng nhờ phương thuốc thời gian cũng mầu nhiệm (XANG)
Hãy quên chuyện cũ qua rồi
Để xây dựng lại đoạn đời mai sau (HÒ)

[NẶNG TÌNH XƯA] 10 câu, nhịp 2

Thạch Vũ :
[1.] Ta chào giã biệt mọi người để đem
xác Thúy Oanh xuôi thuyền về bến ... lạ
An táng nàng nơi đảo hoang
[2.] Thủy chung giữ vẹn trọn đời đơn côi
[3.] Dừng bước phiêu lưu ta làm lại cuộc đời
[4.] Tìm nẻo hoàn lương xám hối tội lỗi tày trời

Áo Vũ :
[5.] Xin chúc đại ca được tròn ước vọng
[6.] Mong được thấy đời sáng đẹp nẻo tương lai

Phương Đài :
[7.] Và cũng hằng mong sau này sẽ tao ngộ
[8.] Buổi tương phùng đẹp đẻ hơn ngày nay

Giang Châu :
[9.] Chúng tôi cũng xin phép giã từ

Phương Đài :
[10.] Hẹn sẽ gặp nhau một buổi khác đẹp trời

HẾT TUÔNG...

_________________________________
pass to joine phim : Kim_Bang_2
longnu
Múi Mít
Múi Mít
 
Tiền: $122,632
Posts: 1046
Joined: 14 Mar 2005
Location: đến từ nơi xa lắm
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng longnu từ: trankhanhly

Postby longnu » 11 Jul 2005

TUỒNG >>>

Tiếng Hạc Trong Trăng

Thanh Nga : Xuyên Lan
Thành Được : Thi Đằng (Vương Thiết Thạch)
Thanh Sang : Tô Điền
Tám Vân : Thần y Đông Trạch
Dũng Thanh Lâm : Bình Thiếu Quân
Phương Thanh : Thúc Bằng
Hoàng Giang : Lý Bình Thanh (Lý trang chủ)
Kim Giác : Kim Bội Ngọc (Lý phu nhân)
Tài Lương : Lý Dạ Thảo (Lý tiểu thơ)

Thiếu Quân :
Trời ơi, làm sao mà em hỏi cù nhây cù nhưa hoài vậỵ
Nè anh đã nhen bếp lửa hồng rồi nè, em xích lại
gần đây mà sưởi ấm đôi tay đi

Xuyên Lan :
Sao mà anh lại thở dài ?

[KHỐC HOÀNG THIÊN] 12 câu, nhịp 2

Thiếu Quân :
[1.] Nhìn mà thương làm sao mười ngón tay
Như ngà trau ngọc chuốt
[2.] Vẫn hồng tươi dầu giá buốt
[3.] Ôi gió nào là dây vũ dây văn
[4.] Ôi mưa bay là giọng sắc giọng cầm

Xuyên Lan :
[5.] Hai tay anh dường có vẻ run
[6.] Anh có xúc động chuyện gì không

Thiếu Quân :
[7.] Anh quý em hơn lụa the vàng ngọc
[8.] Đừng ai đổi công hầu tướng khanh

Xuyên Lan :
[9.] Có phải anh đang mơ mộng hão huyền
[10.] Để lửa bừng làm rát cả tay em

Thiếu Quân :
[11.] Ý, trời ơi bởi nhìn em anh quên bếp lửa hồng

Xuyên Lan :
[12.] Em đui mù anh trêu tức làm chi

Xuyên Lan :
Ai đây? Ông ơi tôi mù ! Đây nè, ông coi đôi mắt
tôi nè, mắt tôi mù mà !

Tô Điền :
Ờ, xin lỗi cô em, đừng khóc nữa

Xuyên Lan :
Ông là chủ nhà này hả ?

[KIM TIỀN HUẾ] 26 nhịp (*)

Tô Điền :
Không, tôi là một thằng bá vơ
Vất vả say sưa

Xuyên Lan :
Nhưng tại sao ông ngủ ở nhà này ?

Tô Điền :
Tôi đã nói tôi là một thằng bá vơ
Vất vả say sưa

Xuyên Lan :
Ông ở huyện này hay từ xa lại ?

Tô Điền :
Cứ ba tháng một lần
Từ dòng Tiểu Tướng qua Tần Lĩnh Sơn
Tôi tới Hoàng Thạch Cương

Xuyên Lan :
Đường xa muôn dặm nhiều thủy khấu cường sơn
Ông lui tới làm chi ?

Tô Điền :
Bởi vì tôi sống nghề báo tiêu
Đâu quản gì sông rộng núi cao
Mỗi khi dừng lại chân đồi đầy kỷ niệm
Tôi bỗng muốn say sưa thả hồn bơi trong mộng
Để nguôi niềm oán hận

(*) Điệu Kim Tiền Huế về cơ bản là nhịp 2, toàn
bộ bài có 26 nhịp. Tuy nhiên câu kệ phân chia không
rõ ràng: có những câu đệm 1 nhịp, hay có những câu
3 nhịp.

Thi Đằng :
Sông cạn đá mòn ! Hưm, đó là lời thề đã được
đúc khuông, chớ có gì mới mẻ !

Thiếu Quân :
Thưa đại vương, lời thề kia tuy chẳng có gì mới
mẻ, nhưng đó là lời thầm nguyện trong những khi
sương lạnh canh khuyạ Giữa núi rừng thiêng liêng
trầm mặc, trời đất trinh nguyên đã khắc ghi lời
tôi đậm nét trên cây, hằn sâu trên đá.

[VỌNG CỔ] câu 4, 6

Câu 4 :

Lối : Lá cỏ hoa sương đều có mang mảnh hồn tôi
thề vẹn chữ tâm ... đồng (HÒ)
Tôi vẫn vẹn sắc son trọn đời không thể quên
nàng (HÒ)

Xuyên Lan :
Cho dẫu sau này cồn dâu thành biển cả
Không ai làm em quên được anh đâu (XÊ)

Thi Đằng :
Hai người đã cùng vẹn nghĩa cao sâu
Ta đâu nỡ rẽ chia bằng bạo lực (XANG)

Thiếu Quân :
Vạn tạ đại vương thi ân bố đức
Đầu đội vai mang nguyền ghi tạc muôn đời (HÒ)

Câu 6 :

Thi Đằng :
Bệnh mù của vợ ngươi vô phương chữa trị rồi à?
Hay là chẳng gặp được danh y? (HÒ)

Thiếu Quân :
Dạ có chớ !

Thi Đằng :
Danh y đó ở đâu? Nếu xa xôi hoặc thuốc men mắc
mỏ ta sẽ chu cấp cho một số bạc, để mà ngươi lo
cho vợ ngươi (XÊ)

Xuyên Lan :
Ôi lời nói của một đại vương ngang tàng như một
tay đại hiệp. Đại vương ơi, phụ thân tôi vốn từng
nổi tiếng thần y (XANG)

Thi Đằng :
Sao cha chồng (CỐNG) chẳng trị bịnh cho con dâu? Hay là
đứa con trai nay lần mai lượt, đã chán hoa xưa, (XÊ)
bướm bay tìm hoa lạ, đem dạ Sở Khanh hoa nguyệt để
phụ người (XỀ)

Xuyên Lan :
Không đại vương ơi, muốn trị bệnh cho tôi phải khoét
mắt thay vào đôi mắt khác (XANG)
Cha tôi bảo có làm sao mà tìm được vì đâu ai tặng
cho ai cặp mắt bao giờ (HÒ)
Thi Đằng :
Ha ha ha, với tài cán đó thì sống hay chết có quan
hệ gì tới sanh mạng kẻ khác

[MẪU TẦM TỬ] 8 câu, nhịp 2

[1.] Ta chỉ tiếc rằng Thúc võ sư
Xử sự chẳng công minh
[2.] Tại sao ngài lại toan hủy hoại cuộc đời

Thúc Bằng :
[3.] Khi ta lãnh đồng lương của chủ
[4.] Phận sự không tròn thà chết khỏi nhơ danh

Thi Đằng :
[câu chầu] Lại học đòi khí phách bọn hủ nho
[5.] Hãy về đi nếu còn cãi lời ta
[6.] Ta sẽ đưa tay ngắt cành thiên hương
[7.] Danh tiếng ngài đâu có tốt đẹp gì

Dạ Thảo :
[8.] Thúc võ sư, thôi hãy về đi


Tô Điền :
Thôi thôi được rồi được rồi, về đị Lối ba
tháng sau anh sẽ ghé thăm các em.

Xuyên Lan :
Thiệt hén, nhớ nha Tô huynh, ba tháng nghẹ Em sẽ đợi
Tô huynh khi trời bắt đầu đổ tuyết. Em sẽ ngồi
đợi anh bên chân ngọn thác Từ Huỵ Tai vọng xa chờ
nghe vó ngựa trẩy về. Tô huynh nhớ, đừng để em
chờ mong mòn mỏị Đời bất hạnh trời đày em mang
thân mù lòa tăm tốị

[VỌNG CỔ] câu 3

Lối : Em trốn, dấu, tủi thân bằng tháng ngày hy vọng
tao ... phùng (HÒ)
Thương nhớ dài theo đến đầu đông tuyết đổ lạnh
lùng (HÒ)
Trời giá buốt nhưng hồn em rực lửa
Vừa mới hình dung mà lòng đã lâng lâng (XÊ)
Em sợ anh quên khi lời hứa quá vội vàng
Bắt em chờ đợi đến xương tàn cốt rụi (XANG)
Anh đã hẹn, nếu mà anh không tới
Em sẽ buồn và khóc tủi cuộc đời mình (HÒ)


Đông Trạch :
Đại vương không nhìn ra tôi cũng phải, là người lịch
lãm, bằng hữu cũng đông, ân oán cũng nhiềụ Tôi xưa
ở Hàn Châu, đối với lịnh phu nhơn vốn là người
quen biết cũ

Bình Thanh :
Phu nhơn của ta? Kim ...

Đông Trạch :
Kim Bội Ngọc !

Bình Thanh :
Hả? Tôn huynh biết rõ như vậy à ?

[NGỰA Ô BẮC] 19 câu, nhịp 2

Đông Trạch :
[1.] Vâng, tôi còn nhớ rõ ngày xưa pháo rền chợ
Hàn Châu

Bình Thanh :
[2.] Nhà ngươi nói cái gì nghe lạ vậy ?

Đông Trạch :
[3.] Khắp nơi nơi đều kết tụ treo hoa
[4.] Để mừng ngày hôn lễ
[5.] Của Lý đại vương
[6.] Cùng Kim Bội Ngọc tiểu thơ

Bình Thanh :
[7.] Nhà ngươi nói chi nghe lạ vậy
[8.] Làm gì mà ở chợ Hàn Châu
[9.] Lại có tiểu thơ tên Kim Bội Ngọc

Đông Trạch :
[10.] Ủa, vậy chớ hiện giờ phu nhơn trang chủ ...

Bình Thanh :
[11.] Không phải là tiểu thơ kín cổng cao tường
[12.] Phu nhơn ta
[13.] ngày xưa là gái có chồng
[14.] Ta đã cướp lại của một người
[15.] Mà chồng nàng là một lương y

Đông Trạch :
[16.] Hưm, tên lương y kia
[17.] vì bất lực yếu hèn
[18.] Đành gạt lệ đứng nhìn
[19.] Vợ của mình lên chiếc kiệu hoa


Bình Thanh :
Ngươi nói thế là có ý gì ?

Đông Trạch :
Đừng nghĩ gì nữa hết, đại nhân chỉ cần nhớ là
hiện giờ đại nhân đang mang một vết thương cần
chữa trị. Còn tôi là một người thầy thuốc.

[SÂM THƯƠNG] 12 câu, nhịp 2

[1.] Thì dẫu cho ân oán xưa thâm sâu
[2.] Giờ xin bình tâm phủi hết

Bình Thanh :
[3.] Ôi nói sao hôm nay đời ta
[4.] Toàn gieo trái oan
[5.] Khi quá xuân ta mong
[6.] Làm sao chuộc bao oan trái
[7.] Nhưng oán ân khi xưa
[8.] Giờ đang về vây phủ ta

Đông Trạch :
[9.] Lòng tôi giờ yên vui
[10.] Cùng hoang vu cỏ cây tâm tình
[11.] Ngài cũng đừng bận tâm
[12.] Hồn tôi xem như trải cơn mơ dài
Thi Đằng :
Sợ? Ha ha ha ! Sợ? Đúng, tôi sợ, nhưng không phải
sợ đường kiếm của đại nhân hay là lũ tráng đinh
vô dụng, mà tôi chỉ sợ giữa cảnh điêu tàn của Lý
gia trang trong biển lửạ Khi giục vó câu trên đống
than hồng gạch vụn.

[VỌNG CỔ] câu 1, 6

Câu 1 :

Lối : Tôi sẽ đạp lên thi hài của những người bạc
mạng, đối với tôi không một chút tư ... cừu (HÒ)
Vì manh áo chén cơm mà phải lao thân gánh phần oan
nghiệt cho người (HÒ)
Thù hận của riêng ta đối với một người trong trang
trạị Tại sao lại đành gieo lụy cho lũ gia nhân (XÊ)
Đại nhân có nhớ một thời làm thảo khấu
Chắc cũng đã từng chạnh dạ bâng khuâng (XANG)
Nên mới dứt đời loạn tặc lục lâm
Để bố đức thi ân sau khi sống đời trang chủ (CỐNG)

Câu 6 :

Bình Thanh :
Ha ha ha, một kẻ cướp (XỀ) đi giỡ trò cướp bóc,
đừng có giỡ giọng giả nghĩa giả nhân mà thiên hạ họ
chê cười

Thi Đằng :
Ha ha, khi sống đời lương thiện (XÊ) đại nhân thực
sự quên những ngày cướp bóc thật chăng? (XANG)
Ta biết một kẻ sống ngoài vòng pháp luật lại đặt
mình vào luân lý thì còn mai mỉa nào hơn (CỐNG)
Ta tự nhận một nghề làm phương tiện mưu sinh
Dầu cướp bóc chẳng được triều đình công nhận (XÊ)
Nhưng đã chọn nó làm phương sanh sống
Thì phải giữ sao cho đúng đạo của mình (XỀ)
Như bọn quan lại đã thề khi nhận cân đai
Là phải ăn cắp của công và phải nhận tiền hối
lộ (XANG)
Cùng bọn nho sinh tranh giành danh lợi
Giữa ta với họ thì chưa chắc ai hơn (HÒ)


Bình Thanh :
Ăn cướp mà cũng bày đặt lý luận, ngươi lại toan
cướp nghề của nhà đạo đức nữa hay sao ?

Thi Đằng :
Bây giờ ta sẽ cướp của ngươi đây ! Hãy trao ngay cho
ta một bội kiếp

Bình Thanh :
Để làm gì ?

[KIM TIỀN BẢN] lớp 1, 8 câu, nhịp 4

Thi Đằng :
[1.] Có một ngày nào ta sẽ tìm đến Lý gia trang

Bình Thanh :
Cần chi những cái điều nhỏ mọn,
[2.] Cứ hẹn đúng ngày đi
Ta sẽ đàng hoàng tiếp rước nhà ngươi
[3.] Dẫu là cừu nhân
Nhưng ta sẽ xử đúng tinh thần mã thượng

Thi Đằng :
[4.] Ta không cần đón rước lôi thôi
Đừng giả vờ trang trọng lễ nghi
[5.] Ta không ngu dại gì tin
Vào miệng lưỡi của ngươi
[6.] Thứ ngụy quân tử pha đường ướp mật ở
đầu môi
Tâm địa còn hơn một đứa tiểu nhân
[7.] Ngay cả sự bố đức thi ân
Cùng việc chẩn bần cho thiên hạ
[8.] Cũng là một thứ âm mưu
Để che đậy lòng đen tối của ngươi


Tô Điền :
Khoan đã, hãy để cho anh em ta tâm sự hàn huyên,
đừng xen vào đây một chút ân riêng mà làm giảm
bớt nỗi vui mừng của bọn ta khi tái ngộ.

Thiếu Quân :
Thưa Tô huynh, sau nỗi mừng gặp lại, lòng em cứ
thắc mắc

[NGỰA Ô BẮC] 19 câu, nhịp 2

[1.] Không hiểu tại sao Thi Đằng lại tìm tới đây

Tô Điền :
[2.] Ờ, Tô Huynh cũng không hiểu nữa

Thiếu Quân :
[3.] Có phải chăng hắn tìm em với Xuyên Lan
[4.] Để mong rửa thù trả oán
[5.] Mối nhục ba tháng trước hay sao ?
[6.] Khi chẳng có Tô huynh

Tô Điền :
[7.] Ta không tin Thi Đằng hèn mạt
[8.] Dù hắn sống nghề cướp bóc bất lương
[9.] Nhưng tâm hồn lại hiên ngang cuồng ngạo
[10.] Muốn biết rõ hơn thì ta nên hỏi gã
[11.] Vì ta thấy hắn bị uy hiếp bởi Thi Đằng

Bình Thanh :
[12.] Dạ thưa ân nhân
[13.] Hắn chỉ là một tên cướp chợ giựt đường
[14.] Toan giỡ thói làm càn

Tô Điền :
[15.] Nhưng ta e rằng không được đúng hay chăng !

Bình Thanh :
[16.] Để hiểu rõ hơn
[17.] Tôi xin kín cẩn mời người
[18.] Đến tệ trang tâm sự mới cạn lời
[19.] Và cũng để tôi trọn lòng lo đáp nghĩa ân


Xuyên Lan :
Tô huynh ơi em đã bất hạnh mất đi nguồn ánh sáng,
Không thấy cánh hoa đào nở rộ đón tin xuân,
Không thấy đông thiên hoa tuyết rụng ngập đường.
Nghe khoắc khoải giọng ve sầu mới hay trời sang hạ.

[VỌNG CỔ] câu 3, 4

Câu 3 :

Lối : Chờ một cơn gió heo may nhè nhẹ, em tưởng
tượng một mùa thu với trăm xác lá ngô ... đồng (HÒ)
Nỗi buồn thu đi chầm chậm trong lòng (HÒ)
Lá xuân thì đã vàng theo mùa tuyệt vọng
Cây xuân thì chỉ còn trơ trọi cành xương (XÊ)
Bỗng một lần sơ ngộ giữa chòi hoang
Em nghe cành xuân tươi lại hoa xuân trổ rồi (XANG)
Nhưng đó chỉ là một mùa xuân hiu quạnh
Vì chim yến chim oanh vẫn còn biệt dạng phương
trời (HÒ)

Câu 4 :

Tô Điền :
Em chớ nên mơ ước gì xa xôi lắm
Ở đây còn những người thân thuộc hết lòng chắm
sóc mến thương em (HÒ)
Ngoài kia cuộc đời còn ganh ghét tị hiềm
Đường sương gió không phải là nơi người như em
dấn bước (XÊ)

Xuyên Lan :
Em chỉ là một thứ ao hồ giữa rừng sâu
Nghe gió núi (XÊ) bốn mùa mang giá rét
Dù trời vẫn còn xuân hay tầm tã mưa thu (XÊ)
Tô huynh ơi, anh đã là trường giang thì làm sao thấu
hiểu tâm sự của ao hồ
Em ước sao (XANG) mình được là dòng suối nhỏ không tên
Qua bao thác bao ghềnh, bao gộp đá (CỐNG) bờ cây đầy
kỷ niệm. Rồi sẽ chia tay trong niềm lưu luyến
Để gộp đá bờ cây mang nặng (XANG) nỗi u buồn
Dòng suối lại lên đường tương ngộ với trường
giang (HÒ)
pass to joine phim : Kim_Bang_2
longnu
Múi Mít
Múi Mít
 
Tiền: $122,632
Posts: 1046
Joined: 14 Mar 2005
Location: đến từ nơi xa lắm
 
 

Postby longnu » 11 Jul 2005

[VỌNG CỔ] câu 5, 6

Câu 5 :

Tô Điền :
Lối : Xuyên Lan ơi tuổi anh đã vào thu đời buồn
như nguyệt xế, nghĩa tào khương một lần dang dở,
anh chẳng màng chi người quê kẻ chợ, chẳng màng chi
má đỏ môi ... hồng (HÒ)
Bỗng hôm nay bèo nước tương phùng (HÒ)
Giọt nước trường giang tưởng một dòng xuôi về
biển cả
Để trọn niềm thương mến của đại dương (XÊ)
Chợt nghe tiếng hò đẹp giữa rừng nên chạnh tình
lưu luyến (XANG)
Kể từ đây nước chẳng xuôi về biển
Mà trở lại với hồ kia để xây giấc mộng yên
lành (XỀ)

Câu 6 :

Xuyên Lan :
Anh, anh sẽ trở lại đây dừng chân phiêu lãng (XỀ)
Còn gì diễm phúc cho em hơn
Anh, có thật lòng anh muốn vậy hay chỉ nói để em
được yên lòng hả anh? (XÊ)

Tô Điền :
Xuyên Lan ơi chim giang hồ đã mỏi cánh phiêu lưu,
nên quyết chọn (XANG) cành ngô làm bến đổ.
Chim sẽ tha từng cọng rơm làm tổ ấm (CỐNG)
Hòa lòng mình cùng tâm sự lá hoa
Bỏ những ngày dừng bước ở (XANG) phương xa
Nhìn về mưa tuyết đổ mà mơ một bếp lửa thâm
tình (XỀ)
Lần trở về anh sẽ nhờ người đến thưa cùng phụ
thân em. Chọn ngày lành tháng tốt (XANG)
Làm hôn lễ cho chúng mình được trọn nợ tròn
duyên (HÒ)


Xuyên Lan :
Anh ấy bảo rằng sẽ trở lại đây và nhờ người
thưa cùng thân phụ. Anh ấy sẽ nạp sính lễ để
cưới em

Thiếu Quân :
Cưới em !?! Và em đã bằng lòng? Trời ơi khốn nạn
và cũng đáng tội cho anh.

Xuyên Lan :
Bình Thiếu Quân, anh nói gì lạ vậy ?

Thiếu Quân :
Anh muốn nói ...

[SƠN ĐÔNG HƯỚNG MÃ] 6 câu, nhịp 2

[1.] Em là một đóa hoa hương sắc
Anh là cành khô
[2.] Ôm ấp cánh hoa xuân
[3.] Nhựa trào dâng, như máu nuôi hờn căm
[4.] Giờ hoa vội trao tình cùng bướm lạ

Xuyên Lan :
[5.] Anh nói gì lạ kỳ
[6.] Em nghe nào hiểu gì


Xuyên Lan :
Bình Thiếu Quân, anh nói dốị Trời ơi, anh nói dốị
Em, em chỉ là dưỡng nữ của phụ thân sao? Tôi là một
người xa lạ. Đại huynh, mười mấy năm nay em từ đâu
đến mà trưởng thành trong chốn quạnh hiu nàỵ Bình
Thiếu Quân, ai, ai đã nói với anh điều đó

[VỌNG CỔ] câu 1, 2, 3

Câu 1 :

Thiếu Quân :
Lối : Phụ thân bảo rằng trong một tối mưa bay cành
lá rụng giữa trời long đất lỡ, bỗng người chợt
nghe vang lừng trong gió tiếng ngựa ai hý lộng ở
ven ... rừng (HÒ)
Và tiếng trẻ thơ khóc mãi không ngừng (HÒ)
Phụ thân tôi vội vàng đốt đuốc
Đi tìm người thọ nạn giữa mưa đêm (XÊ)
Bỗng đâu ngựa hồng chầm chậm đến bên hiên, luôn
miệng cất tiếng hý vang (XANG)
Ngựa đã thả yên cương mà trên chiếc yên vàng không
thấy bóng chàng kỵ sĩ (CỐNG)

Câu 2 :

Xuyên Lan :
Trời ơi, cuộc đời tôi bắt đầu từ đêm (XỀ) mưa
gió đó
Còn trước kia là dĩ vãng tối đen
Thân tật nguyền lạc loài đến đây như một loài hoa
cỏ không tên (XANG)
Giờ lại đánh mất một tình yêu ruột thịt

Thiếu Quân :
Con ngựa hồng là vị thần định mạng đã (XANG)
mang đến cho anh một đứa em cùng chia sớt buồn vui
trong thời thơ dại giữa độ xuân thì (HÒ)
Niềm vui không trọn mà nỗi khổ đau thương nhớ lại
tràn đầy (HÒ)
Khi cha bồng em từ chiếc túi da lủng lẳng hông ngựa
Với mười lượng vàng ròng cùng một bức tâm thơ (XÊ)
Người có biết đâu rằng đã mang đến cho anh một
vệt mây đen nhỏ (XANG)
Nay đã lớn dần theo năm tháng và đủ sức tạo thành
bão tố cuồng phong (XANG)

Câu 3 :

Xuyên Lan :
Trời ơi, bao nhiêu ngày êm ả sống nơi đây
Một kẻ không cội nguồn (XANG) mà dĩ vãng lại mơ hồ
như sương khói
Em đã sống và lớn lên bằng tình thương vay mượn
của người dưng (XÊ)
Em cứ ngỡ núi rừng này là nơi chô nhao cắt rún
Và cũng là nơi sống gởi thịt chết gởi xương (XÊ)
Nên em nghe từng thớ đất, từng giọt nước, từng
phiến đá cỏ cây đều có hơi thở tình thâm (CỐNG)
Bình Thiếu Quân ơi, thà anh cứ yên lặng đừng cho em
biết gì về dĩ vãng
Để em có thể yên tâm (XANG) mà sống vui bên những
người xa lạ
Mà từ lâu em tưởng là cốt nhục thâm tình (HÒ)


Tô Điền :
Tài năng tôi có xứng đáng chi mà đại nhân tiếp
đãi quá trọng hậu

Thúc Bằng :
Hưm, tài sức chưa biết ra sao mà chứa đầy những
giọng khinh người

Tô Điền :
Kìa, Thúc võ sư muốn nói gì ?

[KIM TIỀN BẢN] 16 câu, nhịp 4

Thúc Bằng :
[1.] Tôi muốn hỏi có phải Tô đại nhân
Tự xem mình là anh hùng vô địch
[2.] Rồi tỏ vẻ nghinh ngang
Xem thường người của Lý gia trang

Tô Điền :
[3.] Ta với Thúc võ sư
Là hai người xa lạ
[4.] Lần đầu gặp gỡ nhau
Sao lại tỏ vẻ chẳng vui
[5.] Ta đến nơi này vì
Nể lời mời của Lý đại nhân
[6.] Rồi lát nữa đây
Ta sẽ tiếp tục đời gió sương
[7.] Hai đứa chúng ta
Xưa nay không hề thù hận
[8.] Thì nên đối xử với nhau
Cho tốt đẹp là hơn

Thúc Bằng :
[9.] Nhà ngươi bảo rằng
Yêu đời phiêu bạt gió sương
[10.] Mà đem tài năng mình
Để tranh đoạt nhan sắc mỹ nhân

Tô Điền :
[11.] Ha ha ha, nào ta có tranh dành
Với ai một nhan sắc nào đâu
[12.] Thúc võ sư nói gì
Mà ta không hiểu được
[13.] Ạ, hay là Thúc võ sư đang
Âm thầm yêu một giai nhân
[14.] Rồi ngỡ rằng ta
Tới đây để tranh dành chiếm đoạt
[15.] Mới là buổi sơ giao
Sao nghĩ về nhau chẳng đẹp
[16.] Bây giờ Thúc võ sư
Định xử trí ra sao
Dạ Thảo :
Thúc huynh, anh có sao không ?

[VỌNG CỔ] câu 2, 3

Câu 2 :

Thúc Bằng :
Lối : Dạ Thảo ơi hai lần thảm bại để rơi gươm anh
mới thấy mình bất lực để chu toàn hạnh phúc.
Và vết thương da thịt hôm nay đâu có đủ để quên
đau một vết thương đang rướm máu ở trong ...
lòng (HÒ)
Em đã đứng trông nước mắt long lanh lòng vợ
thương chồng (HÒ)
Anh càng cảm thấy nghẹn ngào chua xót
Mai mỉa anh hùng không đủ sức bảo vệ tình yêu (XÊ)
Thảm bại bây giờ đau nhục biết bao nhiêu
Tài sức mọn mà nuôi mối tình yêu to lớn quá (XANG)
Anh không đủ vòng tay mà xây nhà dựng tổ
Cho em được yên lòng mà ru trọn giấc nôi thơm (XANG)

Câu 3 :

Tô Điền :
Trong đời ta, ta không thích tuốt gươm (XANG)
trước một kẻ chẳng oán thù, nhưng Thúc võ sư đã
buộc thì ta không làm sao khác hơn được. Dầu sao
thì ta cũng vô cùng ân hận (XÊ)

Thúc Bằng :
Tô Điền ơi (XANG) còn gì nữa mà ngài phải bận lòng
ân hận
Sự thật đã phơi bày từ khi tôi (XANG) vừa để rớt
thanh gươm
Tôi cảm kích vô cùng trước tư cách trượng phu
Kẻ đã sống một đời giang (XÊ) hồ ngang dọc
Hào sảng hiên ngang tài nghiêng trời lệch đất
Tài sức hơn người vẫn (CỐNG) hòa nhã khiêm cung
Xin được nhận nơi đây một bài học anh hùng
Và hết sức an tâm nhận phần thua thiệt (XANG)
Tôi biết phận tôi từ khi gươm rơi xuống đất
Khi nhượng một đường gươm là tôi đành nhượng cả
cuộc đời mình (HÒ)


Bội Ngọc :
Nhà ngươi là ai ?!

Thi Đằng :
Ha ha ha ! Phu nhân hãy cố nhớ lại xem hai mươi năm
trước ở Hoàng Thạch Cương

Bội Ngọc :
Hoàng Thạch Cương ?!?

[XUÂN TÌNH] lớp 1, 8 câu, nhịp 4

Thi Đằng :
[1.] Phải, tại Hoàng Thạch Cương hai mươi năm trước
cũng chính tôi
Là kẻ nhận mười thỏi vàng rồng
[2.] Của một người vợ nhờ đi giết ông chồng
Tôi để lại người vợ hiền và đứa con trong
bụng mẹ
[3.] Nhờ bảo bọc giùm nếu tôi rủi chết đi
Vì tôi bất tài

Bội Ngọc :
Nên ngươi không làm tròn bổn phận

Thi Đằng :
[4.] Và cũng bất tài nên mang thân tàn tật
Hai mươi năm trời không dám trở về đây
[5.] Chỉ vì tôi quá thương mình
Tài hèn sức mọn

Bội Ngọc :
[6.] Chuyện ngày xưa ta đã sòng phẳng
Giờ nhà ngươi trở về để kiếm vàng bạc thêm ?

Thi Đằng :
[7.] Không. Vàng bạc tôi có thể mua cả gia trang này
Tôi đâu cần vàng bạc của phu nhân
[8.] Tôi về đây với ước nguyện trong lòng
Mong gặp lại vợ hiền và thấy mặt con tôi


Thi Đằng :
Phu nhân ơi có những chiều đứng trên ngọn Tuyết Sơn
nhìn về Lý gia trang chầm chậm vào đêm bập bùng ánh
lửạ Tôi thầm nhủ với lòng là vợ con mình đang sống
yên vui nơi đó. Chợt nghe lòng thương nhớ, một mình
phi ngựa giữa đêm khuya, cây cỏ nằm yên trong giấc
ngủ im lìm, thấp thoáng lũng xa nhà ai nhen bếp lửạ
Tôi giục vó câu tìm về nơi đó, nép mình bên vách đá
để nhìn trộm hình ảnh một thâm tình. Một đứa trẻ
thơ vang tiếng khóc, bà mẹ hiền khe khẽ ru con.
Tôi bỗng nhớ đến con tôi, đứa con tôi chưa hề nghe
nó khóc. Chưa một lần ôm chặt trong vòng tay với
thâm tình phụ tử.

[VỌNG CỔ] câu 5, 6

Câu 5 :

Lối : Tiếng vạc ăn đêm gởi giọng sầu theo gió, lòng
bơ vơ thèm khát một thâm ... tình (HÒ)
Tôi muốn tức khắc trở lại Lý gia trang để gặp vợ
con mình (HÒ)
Hai mươi năm dài không gặp gỡ, biết nàng có còn vẹn
vẻ như xưa (XÊ)
Biết có còn vẻ đẹp như buổi tiễn đưa, hay vóc liễu
héo gầy vì sương gió (XANG)
Biết má còn thắm, môi hồng còn hé nụ
Hay năm tháng nhớ thương nên tóc vội phai màu (XỀ)

Câu 6 :

Bội Ngọc :
Vợ nhà ngươi đã chết !

Thi Đằng :
Sao !? Phu nhân bảo sao ?

Bội Ngọc :
Ta nói rằng vợ nhà ngươi đã chết, (XÊ)
ngay khi đứa bé mới chào đời

Thi Đằng :
Vợ tôi đã chết, trời ơi, thế là hết. (XANG)
Mộng tương phùng như gió thoảng mây baỵ
Mười mấy năm mong đợi phút giây này, tưởng hội
ngộ (XÊ) nào ngờ đâu vĩnh biệt.
Còn con của tôi? Nó còn sống hay đã chết? Hoặc nó
trôi vạt nơi đâu? (CỐNG)
Nó là gái hay trai? Nó có làm chủ được một thửa
ruộng nương dâu? (XANG)
Hay là nó như cha nó ngày xưa sống một kiếp sống
tôi đòi (XỀ)
Phu nhân, xưa vì thương vợ con mà tôi làm một việc
hết sức mình,
tôi nhứt quyết (XANG) hy sinh cả cuộc đời mình không
tiếc rẻ
Chỉ xin một ân huệ sau cùng là được gặp con tôi (HÒ)
Thi Đằng :
Tôi giết phu nhân rồi tự sát ở nơi đây

[CỔ BẢN] 12 câu đầu, nhịp 2

Bội Ngọc :
[1.] Không không, con nhà ngươi còn sống

Thi Đằng :
[2.] Ạ, tại sao bà bảo nó chết rồi

Bội Ngọc :
[3.] Vì hiện giờ nó không có mặt nơi đây

Thi Đằng :
[4.] Ở đâu? với ai? tôi mòn mỏi lắm rồi
[5.] Tôi không can đảm chờ lâu hơn được

Bội Ngọc :
[6.] Nó được dưỡng nuôi và có lẽ đã trưởng thành

Thi Đằng :
Ở đâu ?

Bội Ngọc :
[7.] Dưới chân Tuyết Sơn, trong một góc rừng

Thi Đằng :
[8.] Có phải rừng Lạc Thọ dưới chân đồi Tuyết Sơn
[9.] Trong lúc bà sống yên vui trong nhung lụa
[10.] Thì con tôi bơ vơ hiu quạnh giữa núi rừng

Bội Ngọc :
[11.] Đâu phải chỉ con mi hiu quạnh một mình
[12.] Mà con trai ta hiện giờ cũng được nơi đó
dưỡng nuôi


Đông Trạch :
Không, có lẽ từ hôm nay núi rừng mới bắt đầu hiu
quạnh, vì không nghe giọng hát của Thiếu Quân. Mỗi bình
minh nắng sớm tạt hương rừng, sương mỏng thoáng cuốn
lời chim theo gió. Mỗi hoàng hôn khi chân trời vừa
tắt lửa

[NAM XUÂN] lớp 1, 8 câu, nhịp 4

[1.] Không còn nghe dìu dặt tiếng tơ reo
Ru trăng rừng, ngủ cùng sương lam
[2.] Bếp lửa cũng mừng reo
Chập chờn bóng múa theo
[3.] Chốn lâm sơn xuân vẫn mỹ miều
Trong một mái tranh nghèo
[4.] Nay nó đã treo đàn
Để tơ vàng nhện giăng

Thi Đằng :
[5.] Hay sông hồ đã lên tiếng
Khéo gọi tuổi xuân thời
[6.] Nên cậu chán rừng này
Dấn thân vào cõi xa

Đông Trạch :
[7.] Tất cả cũng tại tôi ngày kia lâm bạo bịnh
Tôi kêu nó lại mà trối trăn
[8.] Bảo Xuyên Lan không phải là em ruột
Nó mới sanh động tà tâm


Thi Đằng :
Vậy chứ thần y Đông Trạch là ...

Xuyên Lan :
Thưa ân nhân, từ khi tiện nữ lớn khôn cứ tưởng
mình sanh trưởng tại núi rừng này, thật ra tiện nữ
không biết cha mẹ mình là ai, hiện bây giờ vẫn còn
hay đã mất

[VĂN THIÊN TƯỜNG] 10 câu đầu, nhịp 4

Thi Đằng :
[1.] Tiểu thơ, té ra tôi đã vô tình khêu gợi lại
một nỗi buồn của tiểu thơ
[2.] Đã chôn vùi,
Tận chốn lâm sơn
[3.] Vì tôi tưởng đâu,
Chỉ riêng mình cô đơn
[4.] Ôi trời già sao mà oái oăm

Xuyên Lan :
Xin cho tiện nữ được rõ đuôi đầu
[5.] Bởi duyên cớ nào
Người thương tưởng tấm thân tàn tật
[6.] Tìm đến nơi hoang tịch,
Dâng cho đôi mắt ngọc vàng

Thi Đằng :
[7.] Tiểu thơ
Đừng tìm hiểu sự hy sinh
[8.] Cũng như một cành mai
Đến độ trổ bông đừng ai quá bận lòng
[9.] Hỏi sao trên cành
Không còn lá điểm
[10.] Đó là tâm sự của bông mai
Khi chúng muốn chào đời


Thi Đằng :
Và những đêm thu sương loáng bạc ngàn dâu,
nhà ai thao thức lập lòe đèn dưới lũng

[VỌNG CỔ] câu 3, 4

Câu 3 :

Xuyên Lan :
Nghĩa là khi tiện nữ đã bước vào cuộc đời tràn
ánh sáng, thì ân nhân lại sống trong đêm dài vô tận,
biết lấy ai bậu bạn để quên ... buồn (HÒ)
Rồi đây trong những cơn chớp bể mưa nguồn (HÒ)
Khi tắt đèn tối lửa, biết lấy ai mà san sẻ nỗi
niềm hiu quạnh (XÊ) cô đơn
Mai kia mốt nọ biết ân nhân có còn ở Lạc Thọ Lâm
hay phải về nơi (XANG) xứ lạ
Biết tiện nữ có còn gặp gỡ để tiện bề đáp tạ
ơn dày (HÒ)

Câu 4 :

Thi Đằng :
Tiểu thơ, (HÒ) quý hồ biết được tiểu thơ có hạnh
phúc, thì tôi đây cũng yên lòng sống để đợi ngày
nhắm mắt, hà tất gì phải nói đến nghĩa trọng (XỀ)
ân sâụ
Mai này không biết tôi sẽ sống ra sao?
Ha ha ha, nhưng đã biết mình (XỀ) bắt đầu đáng sống

Xuyên Lan :
Định mạng nào xui cho ân nhân ban cho tiện nữ cả cuộc
đời (XANG)
Một đôi mắt ngọc vàng đâu sánh nỗi
Tiện nữ lại là một người nghèo khổ (XÊ)
Khi lập gia đình chưa chắc gì dư giả hơn ai
Ân nhân, (CỐNG) nếu ân nhân cho phép thì sau này tiện
nữ sẽ chọn một đứa con trai theo dòng họ của
người (XANG)
và bảo với nó rằng đôi mắt của mẹ hiện thời là
của ông nội con cho (HÒ)
pass to joine phim : Kim_Bang_2
longnu
Múi Mít
Múi Mít
 
Tiền: $122,632
Posts: 1046
Joined: 14 Mar 2005
Location: đến từ nơi xa lắm
 
 

Postby longnu » 11 Jul 2005

Xuyên Lan :
Ân nhân có công san sẻ một phần máu thịt mình cho
tiện nữ thì chẳng khác chi một đấng sanh thành

Thi Đằng :
Xuyên Lan ... con ... con của tạ Như vậy đám cháu của
ta sau này sẽ có tới hai ông ngoạị Ha ha ha ... Còn ta,
ta cũng có quyền mà nói với xóm giềng rằng ta có
một đứa con gái

[XANG XỪ LÍU] 12 câu, nhịp 2

[1.] nhưng mà nó đã theo chồng
Lập nghiệp ở phương xa
[2.] Con thì có một mà thôi
[3.] Mà cháu tôi cả bầy
[4.] Cháu tôi đứa nào cũng dễ dại
[5.] Tụi nó có hai ông ngoại
[6.] Chúng nói ông ngoại này khoét mắt ông ngoại kia
[7.] Để cho má của tôi thấy đường

Xuyên Lan :
[8.] Thấy ân nhân vui lòng, tiện nữ vô cùng mừng rỡ

Thi Đằng :
[9.] Mấy ân nghĩa cho bằng những lời con nói đó
[10.] Xuyên Lan, con hãy lại gần đây cho cha sờ lên
mái tóc
[11.] Ôi mái tóc của con tôi
[12.] Hạt máu của ai rơi


Xuyên Lan :
Không, ông đừng bước tới, ông đừng bước tới nữa

Thi Đằng :
Tôi không bước tới nữa đâu, tôi đã đứng lại đây
rồi, khoảng trống này thật chẳng mấy xa xôi mà thăm
thẳm như trường thành vạn lý. Ôi đường mật nào
ướp trong lời xua đuổi ấy, mà suốt đời tôi ao
ước được nghẹ Tô tráng sĩ, đây là tấc lòng của
kẻ sắp ra đi, nên trân trọng có đôi lời gởi gắm.

[VỌNG CỔ] câu 3, 6

Câu 3 :

Lối : Nếu người với Xuyên Lan quả có tình sâu nghĩa
nặng thì tôi mong mỏi núi kia không phai màu ước hẹn,
mỗi tuần trăng, trăng vẫn thắm hương ... thề (HÒ)

Tô Điền :
Thi Đằng, trong chuyện này đây chắc còn có ẩn tình
gì (HÒ)

Thi Đằng :
Có ai hiểu được niềm vui của mạch suối ngầm chảy
dưới đất sâu (XÊ)
Cũng như giữa chúng ta có thể mang một niềm tâm sự
mà không nói nên lời (XANG)
Đó là thứ ngọc cô đơn, mình phải cưu mang cho trọn
kiếp một con người (HÒ)

Câu 6 :

Tô Điền :
Đã là tâm sự thì tôi không dám vô lễ mà tò mò
thêm nữa, vả lại (XÊ)
đối với Xuyên Lan người còn là một đại ân nhân

Thi Đằng :
Không, (XANG) không phải ta thi ân mà đó là bổn phận
của một con người, đối với con ... con người bất
hạnh,
tuy mới (CỐNG) hai lần gặp gỡ mà ta đã cảm thấy
thương mến Xuyên Lan như đứa con ruột thịt.
Nếu ta phải (XÊ) hy sinh đời mình cho nó được niềm
vui trong cuộc sống thì ta vẫn vui lòng. (XỀ)
Đó là thứ tình cảm riêng tư không ai biết được
nguyên do
Cũng như có ai hiểu được (XANG) vì sao loài mai rụng
lá trơ cành mỗi một lần kết nụ đươm hoa (HÒ)


Thi Đằng :
Tội yêu chồng và giết chồng ! Tội yêu chồng cũ,
âm mưu giết chồng mới, tội không giữ chữ tín với
thủ hạ

[KIM TIỀN BẢN] lớp 1, 8 câu, nhịp 2

[1.] Vì ngày xưa
Khi còn là tên cường sơn đạo tặc
[2.] Chính mi đã cướp vợ thần y
Ở chợ Hàn Châu
[3.] Khi về với ngươi
Nàng vẫn mang lòng thù hận
[4.] Nên bà mới bỏ tiền ra
Nhờ ta lén giết ngươi

Bình Thanh :
[5.] Ngươi lý sự dài dòng
Ta nghe còn rắc rối hơn
[6.] Thuở thanh xuân ta là
Chúa tể của Hoàng Thạch Cương
[7.] Quân sĩ của triều đình
Lắm phen còn nếm mùi thất bại
[8.] Còn nói gì đến sức ngươi
Hòng ám hại được ta


Thi Đằng :
Khi nãy biết tôi giết Lý phu nhân, tráng sĩ đã đòi
tuốt gươm giết tôi để trả thù cho Lý gia trang mà
không cần biết vì sao tôi hành động như vậỵ Ha ha,
rồi bây giờ vì tư cừu mà tráng sĩ dễ dàng giết
chết Lý Bình Thanh.

[XÀNG XÊ] lớp hò, 16 câu, nhịp 4

[1.] Ạ, thì ra trước một việc bàng quang
người ta rất dễ làm một kẻ anh hùng

Tô Điền :
[2.] Lý Bình Thanh giết vợ ta,
thù hận không lúc nào nguôi trong tâm trí
[3.] Còn Lý phu nhơn
là một người đàn bà vô tội
[4.] Đã mang tiếng anh hùng,
sao lại giết người sức yếu mảnh mai
[5.] Mà còn không tấc sắc trong tay

Thi Đằng :
thì ra những kẻ
[6.] không đụng chạm gì
đến quyền lợi của ta
[7.] Mà Tô tráng sĩ
cho là vô tội cả hay sao ?

Tô Điền :
Vậy chớ
[8.] Lý phu nhân tội gì
người cứ nói thử ta xem

Thi Đằng :
[9.] Tội đã bỏ con, còn thất tín
bất nhơn cùng thủ hạ
[10.] Tráng sĩ đã mang mối thù
trót mười mấy năm nay
[11.] Thì cũng bấy nhiêu năm ta mang một nỗi buồn
ray rứt không nguôi
[12.] Phu nhân hứa bảo bọc vợ con ta
lại để cho vợ ta tuyệt mạng
[13.] Đứa con ba tháng thì đem bỏ nơi rừng núi
hoang tịch xa vời
[14.] Một gia đình tan tác đều do sự thất tín
của phu nhơn

Xuyên Lan :
[15.] Em van lại Tô huynh,
Thi Đằng giờ đây đã đui mù tàn tật
[16.] Người chọn thêm một hy sinh
làm niềm vui sau cuối của cuộc đời


HẾT TUỒNG...

_________________________
pass to joine phim : Kim_Bang_2
longnu
Múi Mít
Múi Mít
 
Tiền: $122,632
Posts: 1046
Joined: 14 Mar 2005
Location: đến từ nơi xa lắm
 
 

Postby Marisa » 10 Feb 2007

Cám ỏn bạn nhièu. Mình rát thích "Tiéng Hạc Trong Trang"
Marisa
Lá Mít
Lá Mít
 
Posts: 11
Joined: 12 Aug 2006
 
 


Return to Cải Lương và Thoại Kịch



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 31 guests