Món quà tinh thần gởi tặng longnu từ: hongphuong58, cafevn2004, thanh_binh0371, MÆ°á»i Äáºu, congtucamau, tcaha, nhomientay, trankhanhly, Diệp Thúy
[color=darkred]TRANG NÀY DÀNH POST NHỮNG LỜI HÁT CŨA TUỒNG CÃI LƯƠNG >>
Ngao Sò Ốc Hến
Soạn Giả: Nguyễn Thành Châu
[Cảnh ở nhà thầy bói Ngao, Ngao đang ở nhà một mình,
than vãn]
[HÁT???]
Ngao: [ca]
Quẻ linh thiêng bói tiền bói duyên
Ngoái thiên cơ có trong mu rùa
Từ sáng mà chẳng thấy ai
Chỉ lo các việc tiên tri
Nghèo, khó, muốn cho có tiền
Bói ra có liền
Đàn bà nào hết duyên
Bói cũng có duyên
Có duyên oai quyền
[nghỉ một chút rồi ca tiếp]
Quẻ hôm nay sao mà tối thui !?!
Ốc: [mới vừa tới, ca tiếp]
Mắt đã đui thì sáng với ai bây giờ ?
Ngao: [ca tiếp]
Thầy bói chẳng thấu thiên cơ !?
Cứ đi phóng mạng đôi co
Ốc: [ca tiếp]
Thầy bói ...
Nói ma nói nói mò
Bói ngao hóa sò
Ngao:[ca tiếp]
Thằng nào mà cả gan
Dám đụng tới Ngao
Tao đập cho bể đầu ...
[dứt HÁT???]
-- Thầy bói nói mò !
-- Mò mà mò trúng ...
-- Trúng gió !
-- Này, tao hỏi mày! Hổm rày mày đi đâu mất biệt.
Hổng thấy mặt mũi đâu hết vậy ?
-- Bác làm gì mà thấy được mặt mũi tui ?
-- Tao không cần thấy mặt. Tao nghe hơi thở, tao cũng
biết mầy là thằng Ốc nữa à !
-- Chà ! Thính tai quá há ...
[HÁT???]
Ngao: [ca]
Vậy chớ mắt đã đui mà conụ thêm điếc tai
thì chỉ có duyên với bị gậy ăn mày
Tao hỏi mầy vậy chớ quẻ lục lâm
Tao bói cho mầy mấy hôm
Ứng nghiệm như thế nào
Mày kiếm bao nhiêu huê lợi
Mà chẳng thấy cám ơn thầy
Ốc: [ca tiếp]
Quẻ của bác thật là linh thiêng
làm tui muốn phát điên
Nếu quẻ lục nhâm ứng nghiệm
mọi việc êm xui thì đâu có rắc rối lôi thôi
Ngao: [ca tiếp]
Tao nói rồi, khó lắm Ốc ơi
Ốc: (ca tiếp)
Nhưng bác xủ quẻ bảo tôi đã hết xui
nên tui mới thử thời vận. Nghĩ tới càng thêm hận
đã không mở hầu bao
còn bắt tui trả nợ
thuở còn trong bụng mẹ ...
[dứt HÁT???]
-- Tao nói á, thằng Trùm Sò nó coi tiền còn hơn mạng
sống của nó. Mầy muốn moi tiền của nó hả? Hổng
dễ à !
-- Bởi vậy cho nên tui mới qua đây nhờ bác bói dùm
cho tui một quẻ đây nè.
-- Mầy cần tiền hả ?
-- Cái quán chị Hến bị bà hỏa tới viếng tiêu hết
rồi ! Bây giờ tui phải nghĩ cách nào để giúp đỡ
chỉ.
[cười, vẻ hiểu biết]
-- Hi hi ... mầy nghĩ cách có tiền để giúp đỡ cho con
Hến dựng quán. Rồi mầy cũng nghĩ cách có tiền để
đưa cho con Cua dựng gia đình với mầy ... Hi hi ... Tao
biết hết ... hi hi ...
-- Bác sao cái gì bác cũng biết ! hay quá hà ... [cười]
Nhưng mà bác nghĩ coi, qua nhà Trùm Sò, vay nợ nó ...
[gạt ngang]
-- Thôi mầy ! Mầy đừng nói Trùm Sò, Trùm Sò với
tao ! Tao vác gậy tao lên ! Nói thiệt với mầy hả ...
tao thề hả ... tao thề tao không đội chung trời với
thằng Trùm Sò. Có nó ở đây hả, [giận dữ] tao ...
tao ... tao dọng vô mặt nó mấy dọng cho đã nư tao mà
...
[can]
-- Trời đất ơi ... thôi thôi ... thôi đừng có nóng !
Bác dọng nó cho Lý trưởng còng đầu hả? Bây giờ bác
có cách nào có tiền, chỉ dùm tui coi !
-- Bây giờ mầy muốn có tiền? Mầy ... mầy đòi nợ
nó !
-- Đòi cách nào đây ?!
[ngập ngừng]
-- Ờ ... mầy ... mầy tới nhà nó mầy ăn trộm ...
-- Trời đất ! xúi làm chuyện bất lương không !
-- Hông ! Tao hổng có xúi mầy làm việc đó. Vì bình
sanh tánh tao ghét mấy thằng bất lương. Nhưng, tao cho
mầy biết : cái thằng Trùm Sò là cái thằng chuyên hút
máu của dân làng mình. Nó không từ bỏ ai cả. [phân
trần] Tao là kẻ tàn tật như vậy mà có lần bịnh
nặng quá, mượn nó mười quan, hai ngày sau đem tiền
trả, nó biểu tao trả nó mười ba quan ! Nó ăn lời tao
ba quan đó, mầy nghĩ coi ! Cái quân như vậy, nó không
nghĩ cái tình trong xóm trong làng, thì hôm nay, mày lẻn
được vào nhà nó mầy cứ vơ vét hết tài vật của
nó đị Nhiều chừng nào, tốt chừng ấỵ Hồi trước
tới giờ nó ăn ở trên đầu trên cổ của mình, thì
bây giờ mầy lấy lại ! [cười] Theo tao nghĩ đó cũng
là một sự công bình chớ cũng không có gì đâu !
-- Sao mà tui cũng ngại quá !
[trấn an]
-- Mầy khỏi ngại đi ! Tao xủ cho mầy một quẻ là ăn
chắc. Bữa nay ngày mấy mậy há ?
-- Bữa nay ... hăm bốn tháng giêng, đầu giờ dậu,
tiết lập xuân ...
[chận ngang, đưa tay]
-- Thôi ! Bói giùm tao một quẻ ?! ... Hứ ! Hỏi mầy có
một câu mầy trả lời một dây !
-- Ai mà biết đâu nè ! ...
-- Dần thân tỵ hợi tứ hành xung ... Thân tí thìn tam
hạp ... Tí ngọ mẹo dậu thìn tuất sửu mùi ... Mầy
tuổi gì ?
-- Tuổi tỵ ...
-- Mầy tuổi tỵ ! Một mươi, hai mươi ba mươi ... càng
long ấn tín ... Mầy tuổi tỵ, mà ngày nay ngày thìn !
Cha mầy cũng chết !
[e ngại]
-- Kỵ hả ?
-- Kỵ ! Thìn tỵ kỵ long vương ... nước ngập đầy
vườn chết ráo chàng hiu ... Hổng được đâu Ốc ơi !
Bữa nay mầy ... mầy đi một mình, hổng xong đâu ...
[phần trần]
-- Chớ tui biết đi với ai mà hổng đi một mình ?
-- Đi với tao ! Tao yểm trợ ... [cười cầu tài]
[sửng sốt]
-- Đui mà ăn trộm ! Làm sao mà đòi đi? kỳ vậy ?
[KHỐC HOÀNG THIÊN]
Ngao: [ca]
Là vì tao ... thương
Muốn dẫn đường chỉ lối
Cho mầy tránh điều rắc rối
Ốc: [ca tiếp]
Hưm ! Người mù mà nhìn đường cho người sáng như tui
Thế gian đâu có chuyện lạ đời
Ngao: [ca tiếp]
Mầy biết không tả hữu hậu tiền
Cửa tử cùng cửa sanh
Mầy dẫn tao tới nơi để tao bấm độn
Tao chỉ hướng lục giáp lục nhâm
Đúng nơi cho mầy đào hầm
Như vậy mới là chắc ăn
Ốc: [ca tiếp]
Thôi khỏi ! Bác coi bói thì bác cứ ở nhà !
Chớ bác theo gõ mu rùa hoài thì chết cha tui
[dứt KHỐC HOÀNG THIÊN]
-- Tao đòi theo mầy là vì tao thương mầy !
-- Thương cái gì kỳ vậy? Ăn trộm mà .. mà .. đi với
ông mù ! Tui hỏi bác lỡ có chuyện gì thì làm sao bác
thấy đường bác chạy ?
[nạt]
-- Tao hổng có ngu tao chạy bậy đâu ! Rủi có bề gì tao
níu lưng mầy, mầy chạy đâu tao chạy đó [cười cầu
tài, xuống nước] Ốc ! cho bác theo với ! ... [thấy
Ốc im re bèn đổi giọng hăm dọa] Mầy hổng cho tau theo
hả? Mầy làm ăn hổng xong đâu mầy !
-- Hổng xong hả ?
-- Ừm!
[giận lẫy, giợm bỏ đi]
-- Đi một mình nè thử coi xong hông ! Cha ! Chưa gì hăm
hả? Đây nè tui đi một mình tui nè thử coi được hong
đó, đừng có hăm tui ...
[quýnh quáng níu lại, phân trần năn nỉ]
-- Ô ... ô ... Ốc ! mầy giận tau sao ! Giỡn mà ! Mầy
giận tao sao ! Thôi, mầy đi một mình ở nhà tau hổng
yên lòng, rủi có bề gì tau ân hận lắm. Hơn nữa tội
nghiệp cho con Cua, nó chịu cái cảnh phòng không gối
chiếc. Ốc, cho tau theo với Ốc ...
[dịu giọng]
-- Bác muốn đi phải hông ?
-- Ờ !
-- Được rồi, bác là thầy bói bác biết hướng nào
tốt bác chỉ đường cho tui đi đi
-- Tao làm thầy bói thì tao phải biết hướng tốt rồi,
nhưng mà mắt mũi như vầy có thấy đường đâu mà
chỉ cho mầy ! ... [phân vân một lúc] Mà thôi mầy muốn
vậy hả, bây giờ đi hướng này [chỉ đại]
[giảy nảy]
-- Í trời đất ơi, lên nhà quan huyện đó !
[hoảng hồn]
-- Trời ơi ! Tao chỉ vậy thôi, thôi bây giờ mầy cứ
đưa tao lên nhà nó, tao còn bài binh bố trận, tao còn
xủ âm dương nữa mà !
-- Nhưng mà có nhẩy qua mấy cái mương nữa, bác nhảy
nổi hông ?
[ngập ngừng]
-- Ưm ... ưm ...
-- Hổng ấy ướt mình ráng chịu à nghe ! Đi [cầm gậy
dẫn đường cho Ngao]
[la lên]
-- Ưm ... chậm chậm mậy ! Tới chưa? ...
-- Tới cái mương rồi nghe ... Bây giờ để tui nhảy qua
trước, tui đếm một hai ba rồi bác nhảy nha ! ...
Một ... hai ... ba ...
...
[Cảnh nhà Trùm Sò buổi tốị Trùm Sò mới đi ăn giỗ
về]
-- Trời ơi nhà cửa như vầy, hổng có đứa nào ở
ngoài trước coi nhà hết trơn hết trọi vậy nè ?
Chết đâu hết rồi? (kêu réo) Chết hết rồi phải
hôn? Chết hết rồi phải hôn? Thằng Ất thằng Giáp
đâu rồi ?
[Ất & Giáp bên trong chạy ra]
-- Dạ ...
-- Tụi mầy làm cái gì ngoài sau vậy mậy ?
[Ất & Giáp khúm núm]
-- Dạ thưa con thưa chú mới về ! Thưa chú mới về !
[la rầy]
-- Thưa gởi cái gì? Ngủ hả? Mới có đỏ đèn mà đi
ngủ hết trơn rồi? Mê ăn mê ngủ ! còn làm việc
được cái gì nữa mậy ?
[Ất]
-- Dạ tui con đâu có ngủ chú ! Ngoài ruộng mới về
nhảy vô xay lúa mệt hổng kịp thở vậy chớ ngủ dâu
mà ngủ ?
[Giáp]
-- Còn con phải giã tới 5 cối gạo, mới giã có ba cối,
nghe chú gọi con ra liền chớ đâu có ngủ được chút
nào đâu ?
-- Dù có bận xay lúa hay giã gạo gì cũng phải thức mà
canh chừng nhà ! Nhà mà bỏ ngỏ như vầy ăm trộm vô
lấy hết đồ của tao còn gì? Tao nuôi tui bây, giờ
tui bây tính làm chủ lại tao hả ?
[Ất]
-- Dạ dạ thưa hổng có chú ơi ! ...
[Giáp]
-- Dạ, tụi con biết phận nên làm việc cả ngày, đâu
có dám than thở gì đâu chú !
-- Đêm nào ăn trộm nó cũng rình nhà, mà đêm nay lại
tối trờị Tụi bây phải thức canh chừng, đừng ngủ cho
dữ đó ! Nghe nói nè ...
[Ất & Giáp nhỏ nhẹ]
-- Dạ ...
[Trùm Sò nạt]
-- Nghe hông ?!
[Ất & Giáp dạ lớn lên]
-- Dạ nghe ...
[KHỔNG MINH TỌA LẦU]
Trùm Sò: [ca]
Nghe thì hãy ngoái hai cái lỗ tai
Mà nghe tao bảo đây
Cả hai đứa chúng bây
Chia phiên gác đêm nay
Tao ăn giỗ về uống mấy chén rồi say
Tui bây canh chừng cho tao ngủ đến sáng mai
Ất: [ca tiếp]
Dạ, sáng rồi tui nghỉ
Trùm Sò: [ca tiếp, chỉ Ất]
Chưa ! mầy còn phải lau nhà !
Ất: [ca tiếp]
Lau nhà xong, tui nghỉ ?
Trùm Sò: [ca tiếp, chỉ Giáp]
Chưa ! mầy còn phải quét vườn !
Giáp: [ca tiếp]
Quét xong vườn chắc tới giờ cơm !
Ất: [ca tiếp]
Ăn xong rồi tui nghỉ một hơi
Trùm Sò: [ca tiếp]
Chưa ! mầy phải lo gánh nước
Còn thằng này bửa củi phơi khô
Giáp: [ca tiếp]
Như vậy là chắc tới cơm chiều
Chẳng ngủ bù mà cũng chẳng cơm trưa
Trùm Sò: [ca tiếp]
Ối ... xờ ... Ăn uống chi nhiều bữa không nên
Ăn dể tiêu một bữa cũng đủ rồi
Ất: [ca tiếp]
Ăn uống xong chắc là được đi ngủ ?
Trùm Sò: [ca tiếp]
Mầy ngủ ngon rồi ai thức để mà canh ?
Ăn trộm vô lấy hết đồ của tao rồi sao ?
Ất: [ca tiếp]
Vậy thì thức rồi canh rồi quét rồi lau
Bửa củi phơi khô, gánh nước nấu cơm
Chẳng ngủ nghê, ăn có một bữa cơm chiều
Giáp: [ca tiếp]
Hết đêm nay chắc chắn đem chôn
[dứt KHỔNG MINH TỌA LẦU]
-- Khỏi lo! Nghĩa địa ở gần một bên đây nè! Hổng
hao tốn gì lắm đâụ Tui bây cứ ra ngoải nằm đó, còn
mát hơn trong nhà tù đó ! Thôi thức lo canh gác đi !
Làm biếng làm nhác tao đập cho mỗi thằng một cây ẹo
xương sống bây giờ ! Nhứt là mầy đó [chỉ Ất] mày
làm biếng lắm !
[Ất & Giáp vâng dạ, Trùm Sò bỏ vô trong]
[Ất]
-- Bửa nay coi bộ ổng say quá, ổng đi ngủ rồị Thôi
tao với mầy ra ngoài sau làm một giấc đi, mệt quá
mầy ơi !
[Giáp]
-- Ờ, ra ngoài sau có gió mát ngủ sướng mậy ?
.......
[Ốc dẫn Ngao tới nhà trùm Sò]
[Ngao thì thào]
-- Tới chưa ?
-- Tới rồi ... Ngồi xuống đây xủ quẻ đi ?
-- Ngồi đây hả ?
-- Ừa ! ... Nè, bây giờ bác lo xủ quẻ nghẹ Để tui bò
vô tui coi động tịnh nghe ...
-- Mầy đi mau mau nha ... để tao ngồi lâu ...
-- Sao vậy ?
-- Ngồi lâu tao cảm thấy ... bơ vơ ...
-- Bác ráng xủ quẻ cho hay hay đó nghe !
-- Mầy yên tâm, đó là lương tâm nhà nghề ...
[Ốc vô trong, Ngao ngồi ở ngoài lâm râm xủ quẻ, thấy
quẻ tốt Ngao khoái chí cười lớn. Ốc bên trong hoảng
hồn chạy ra bịt miệng Ngao]
-- Cái gì vậy ?!?
[cự nự]
-- Trời ơi ! Cái gì cười um xùm vậy ?
-- Quẻ thuận ! mày đòi được nợ rồi ! [cười]
-- Suỵt !!! nhỏ nhỏ đó cha nội ơi !
[thều thào]
-- Tao quên ! Tao mừng quá tao quên ! Quẻ tốt lắm !
Tiền hung hậu kiết, thanh long phùng dương tướng !
Hi hi ... Mầy đi đi, cho nó đúng giờ
-- Vậy thì bác ngồi chỗ này chờ tui nghe chưa ...
-- Ừ ... ừ ...
-- Nhớ đừng có đi đâu bậy bạ nghe chưa ... Ừ !
ngồi đây tui đi à nghe
[Ốc vô trong, Ngao nói một mình]
-- Ốc à ... mầy đi mau mau nghe Ốc ...
[có tiếng chó sủa, Ngao sợ la lên ...]
-- Chó ! Chó ! Chó ! ...
[Ốc bên trong giận dữ chạy ra]
-- Trời ơi ! ... Cái gì la um xùm vậy cha nội ?!
-- Chó sủa !
[nạt]
-- Sủa cái gì? Sủa hồi nào? Sủa làm sao? Tui đây
chớ chó sủa gì ?
[bực bội, cãi lại]
-- Sao biết chó sủa làm sao? Chó sủa nhiều quá mầy
hổng thấy sao? Mấy chục con ... Chó trắng, chó đen,
chó vàng ... Nó nhiều quá, nó bu tao nó sủa quá trời
quá đất ... Tao ngu sao tao ngồi một chỗ ... Tao ngồi
một chỗ rồi chó nó tưởng tao ăn trộm nó cắn tao
rồi sao ?!?
-- Ăn trộm thiệt chớ còn cái gì nữa mà tưởng !
Bác la như là chửa lửa nó ra nó thộp đầu hết trơn
cả đám bây giờ đây nè ! Mới dặn bác tức thì đó,
bây giờ la hà !
[xuống giọng]
-- Ốc ! mầy đừng nói nữa, tao hối hận lắm rồi ...
[cũng hạ giọng theo]
-- Phải cẩn thận một chút mới được chớ ! Bác cứ
việc bác ngồi yên chỗ này cho tui ! Có thấy gì cũng
đừng có thèm la hết !
-- Thấy gì ! Mắt tao nó lòi tròng còn thấy gì ?
-- Tui đi à ! Nhớ đừng có la om xòm nha cha nội !
-- Biết rồi ! nói hoài ! làm như tao con nít vậy hà !
[Ốc vào trong, Ngao lải nhải một mình]
-- Ốc ơi ... Ốc à ... Ốc ...
[bên trong lao xao có tiếng la "Ăn trộm", Ốc ôm một bao
đồ chạy ra, vội vàng quýnh quángchạy mất, không kịp
dẫn Ngao theọ Trùm Sò và Ất, Giáp chạy ra]
[Trùm Sò vói theo la lớn]
-- Bắt nó ... bắt nó ... nó chạy đó ... lẹ lên
[Ngao cũng la theo]
-- Ăn trộm ... ăn trộm ...
[Ất & Giáp chụp được Ngao đang loay hoay dò đường]
-- Bắt được rồi nè ... bắt được rồi nè ...
[Trùm Sò nói với Ất]
-- Mầy ... mầy chạy mầy mời thầy Lý cho tao ! mầy
mời thầy lý cho tao ...
[Ngao la tiếp]
Ăn trộm ! ... Ăn trộm ... ở đâu ?!?
[Trùm Sò nạt]
-- Mầy ăn trộm chớ đâu
-- Tao ?!? Tao ăn trộm sao tao không biết ?
-- Mầy chối thì làm sao mầy "biết" được mầy!
-- Thằng nào nói tao ăn trộm đâu nè ?
-- Tao nói mầy ăn trộm nè !
-- Mầy ?! Mầy dám nói tao ăn trộm !? Rồi ! Mầy lọt
tròng cho nên mầy hổng thấy tao lòi tròng ...
-- Mầy đui hả ?
[cười]
-- Hết chuyện nói rồi nói thầy bói mù ăn trộm
[khinh khỉnh]
-- Cái gì ?!? Thầy bói ?! Mầy mà thầy bói hả ?!
-- Vậy chớ tao đui tao hổng làm thầy bói thì tao làm
cái gì sống ?
-- Mầy làm cái gì thây kệ mầy chớ mậy ! Mầy bói
cho ai mà giờ này mầy ở đây ?
-- Hông ! Tao hông có bói ở đây, tao bói ở xóm trên
kìa, tao về ngang đây
....
[HÁT???]
Ngao: [ca]
Tao thấy thằng ăn trộm nó vác trên vai
một cái bao coi bộ nặng
Trùm Sò: [ca tiếp]
Trời đất ơi, mầy đui mà mầy thấy được hả mậy
?!
Ngao: [ca tiếp]
Tao nghe nói chạy hơi nặng nặng
Nó đạp tao một cái nhào lăn
Nó lục lưng tao lấy hết tiền bạc
Cái thằng ăn trộm hèn mạt
Nó lấy luôn đồ nghề nghiệp tao làm ăn
Trùm Sò: [hỏi]
Mầy bói, mầy có cái gì mà nó lấy ?
Ngao: [ca tiếp]
Có chớ ! có mấy đồng tiền quẻ âm dương
Một quyển quẻ diệt sáu mươi bốn chương
Với cái mu rùa của ông cha tao để lại
Trùm Sò: [nạt, ca tiếp]
Thôi dẹp đi mầy !
Đừng có kiếm chuyện mà nói láo không có căn
Mầy là thằng không nghề nghiệp làm ăn
[Ất dẫn thầy Lý và biện tới]
[thầy Lý oai vệ]
Đâu? Ăn trộm đâu ?
Trùm Sò: [với Lý chỉ Ngao, ca tiếp]
Dạ thầy bói rồi nói lăng nhăng
Ngao: [ca tiếp]
Tao mà nói lăng nhăng hả ?
Tao hành nghề bói này đã mấy chục năm
Xa gần đều biết tiếng tăm
Tao cũng từng được họ thưởng bạc trăm
Thầy Lý: [ca tiếp]
Láo láo ! Gạt gẫm người ta đã là có tội,
Mà đi ăn trộm, tội càng gấp bội
Bây đâu ! Trói nó lại, chờ sáng dẫn lên quan
Ngao: [ca tiếp]
Quan hả? Quan với tao là chỗ bạn chí thân,
bây có giải tấu cũng mất công.
Quan sẽ mời tao lên nhà trên đãi tiệc.
Tao sẽ nói chuyện nầy và chừng đó tao sẽ tố cáo bọn
bây
Toàn là một lũ cáo bầy
Có con mắt mà chẳng rõ gian ngay
[dứt HÁT???]
[Thầy Lý răn đe]
-- Trời ... trời ơi ... hổn quá rồi ...
[Trùm Sò hăm dọa]
-- Mầy dám chửi tụi tao hả mậy? Tao đập cho mầy
một trận mầy mềm xương bây giờ nha mậy !
-- Đập hả? Tao đố cha thằng nào dám đập tao đó !
[Thầy Lý tức giận, nói vói Trùm Sò]
-- Đập nó một cái coi !
[Trùm Sò lấy gậy đét vô mông Ngao]
-- Trời đất ơi ... đố ... đố ... đố ... Cho mầy
chết luôn chớ đố !!! Mầy chọc tới tao thì mầy nát
xướng chớ mà đố !
-- Thằng nào đập tao vậy !?
-- Trùm Sò ! Được hông ?
-- Mầy đập tao hả Trùm Sò ?
-- Ờ ! được hông ?
-- Tao đã nói với mầy rồị Quan là chỗ bạn bè chí
thân với taọ Mầy chẳng nể quan, mầy chẳng vị taọ
Được rồi ! Ngày mai tao gặp quan tao, tao sẽ mét với
quan tao, rồi đây bây sẽ biết tay tao
[Thầy Lý hoạnh họe Ngao]
-- Mầy nói mầy đi bói về ?
-- Ừ !
-- Vậy chớ ai dẫn mầy đi ?
-- Ông nội mầy dẫn ! [đưa cây gậy ra]
-- Hả? trời đất ơi ?!?
-- Ông nội mầy đây nè !... [quơ cây gậy]
-- Ứ ! trời đất ơi ...
-- Mầy thấy ông nội mầy chưa? Mấy chục năm nay tao
nhờ ông nội mầy đưa đường dẫn nẻọ Sáng nội
mầy đưa đi, tối nội mầy đưa về. Nói mầy đừng
buồn, tao thương nội mầy còn hơn tao thương con tao
nữa ! Mầy nói bậy nói bạ hả, ông nội mầy lên đầu
mầy à !
-- Trời trời ... trời ơi ... quá lẽ rồi ! Hết nói
thằng này rồi !
[Trùm Sò hùa theo]
-- Mầy dám chửi tới thầy Lý là mầy lộng mầy quá
rồi !
-- Ai chửi thầy Lý ?
-- Mầy !
-- Không ! Tao là người biết phép lịch sự. Tao không
bao giờ chửi thầy Lý.
[Trùm Sò vặn]
-- Mầy mới chửi đây bây giờ mầy chối hả mậy ?
[phân bua]
-- Tao không chối ! Mới vừa rồi hả? Tao có chửi, mà
tao chửi ai? Tao chửi thằng này [chỉ hướng thầy Lý]
... Tao chửi thằng này, tao chửi nó, nó đứng trước
mặt tao ! Nè, tao đâu có sợ nó. Tao chửi cái thằng
nói bậy, nói bạ, tao chửi cái quân ăn đằng sóng, nói
đằng gió. Chớ tao đâu có chửi thầy Lý.
[Thầy Lý chưng hửng]
-- Trời ơi ... thằng này lẻo mép quá trời ...
-- Trời ơi ! Đó là thầy Lý, đứng trước mặt mầy !
Bộ mầy đui sao mầy hổng thấy mậy ?!
[Thầy Lý nạt Ngao]
-- Mầy đui hả mậy ?!!
[tỉnh bơ]
-- Còn phải hỏi !
-- Trời ơi tức quá ... nó đui thiệt !
-- Trời ơi nó đui thiệt thầy Lý ơi, nói hổng lại
nó, tức quá ! Dạ bẩm thầy Lý, thầy cho trói nó lại
đem giam điếm canh, ngày mai giải nó lên huyện
-- Í hổng được, đem nó qua đó tui phải thức canh nó
sao? Nè, nó ăn trộm nhà ông, bắt được nó, để nó
ở đây, ông giữ nó, mất nó ông ở tù !
[ngạc nhiên]
-- Trời đất ơi ! Nó ăn trộm nhà tui, mất nó tui ở
tù !?
[tỉnh bơ]
-- Chớ sao !
-- Trời đất ơi, luật lệ gì kỳ vậy trời? Ơ ..
ơ .. thôi được rồi [nói với Ất và Giáp] tụi bây
trói nó lại coi
[Ngao cự]
-- Tao làm gì mà trói tao ?
[Thầy Lý dõng dạc]
-- Mầy ăn trộm !
-- Tao? tội gì ?
[Thầy Lý nhắc lại]
-- Ăn trộm !
-- Tội ăn trộm ?!
-- Ờ !
-- Tao ăn trộm có bằng cớ hông? Tao ăn trộm có tang
chứng hông? Không tang chứng, không bằng cớ ! Bây
đừng hòng vu oan giá họa cho tao! Được rồi, ngày may
tao gặp quan tao, tao sẽ mét với quan tao, rồi đây bây
sẽ biết tay tao ?
-- Trời ơi, thằng này nó lẻo mép tráo trở? Phải cùm
nó mới được ! Ông Trùm, ông cho người chạy qua
điếm canh xách cùm qua tui cùm đầu nó lại
[hạ giọng]
-- Khỏi cùm, bây giờ tao cho phép : trói đi !
[Lý bực mình]
-- Bây đâu, trói nó lại !
[Ngao lầm bầm]
-- Rồi đây bây sẽ biết tay tao !
[Thấy Ất & Giáp chỉ trói Ngao sơ sài thầy Lý quát]
-- Còn một cẳng trói luôn !
-- Hông ! trói một cẳng, còn một cẳng để nghỉ !
-- Hả? Hổng cho trói hả? Gông đầu nó lại !
[hạ giọng]
-- Khỏi gông ! Tao cho trói luôn hai cẳng đó. [lầm bầm]
Rồi đây bây sẽ biết tay tao ...
[Thầy Lý quát Ất & Giáp]
-- Đè nó xuống !
-- Đừng đè !
[Trùm Sò quát Ất & Giáp]
-- Xô nó xuống !
-- Đừng xô ! tao sợ té ...
[Trùm Sò nạt Ngao]
-- Ngồi xuống đó ! Ngồi !
[cự]
-- Hông !
[Thầy Lý hăm]
-- Đập cái chết bây giờ !
[hạ giọng]
-- Đừng đập ! tao ngồi ...
-- Đè nó xuống ! tụi bây sợ nó sao !?
-- Ông Trùm nè ! Ông cho người canh giữ nó cẩn thận,
ngày mai đích thân tui dẫn nó lên quan. Ông kê khai mất
mát những gì kê khai vào giấy tờ cho rõ, mai tui trình
quan trên luôn nghe
Ông Trùm nè ... nữa đêm gà gáy mà ông xách tui dậy
qua đây bắt ăn trộm ! Ông làm phiền tui nhiều đó
nghẹ Tui cho ông biết, ăn trộm mà hổng có bằng cớ
đó, ngày mai tui dám thả nó về lắm à ...
[sợ sệt]
-- Trời đất ơi ... Thầy Lý, thầy Lý nói vậy tội
nghiệp tui thầy Lý [hiểu ra] A ... a ... dạ sẵn đây
mời thầy Lý lên nhà trên dùng với tui chén rượu ...
-- Thôi, nữa đêm qua đây bắt ăn trộm chớ đâu phải
vào nhà ông uống rượu ! Làm vậy dân chúng họ thấy
thì sao ?
-- Sợ thấy hả? Thôi đúng, dạ bữa nay thầy Lý bận
hả? Sáng mai thầy Lý qua sớm, uống rượu với tui,
rồi vợ chồng tui biết phải quấy với thầy ...
[cười xả lả]
-- Hà hà hà ... Cám ơn há ! Sáng mai qua há ! Bây giờ
tui phải theo dõi bọn này, nhứt định là phải còn bọn
đồng loã với tên thầy bói ăn trộm này nữa
-- Dạ chắc còn nữa !
-- Trùm ! Thôi vậy há, bây giờ tui về,
-- Dạ ...
-- mai tui tới,
-- Dạ ...
-- nhớ nghe hôn !
-- Dạ ... dạ ...
[Thầy Lý đi]
[Ngao hăm he]
-- Ờ ! ... Nhớ rồi ... mai đến ... Ha ha ha, hối lộ
hén ! Kẻ lo hối lộ như người nhận hối lộ đều có
tội như nhaụ Được rồi, ngày may tao gặp quan tao, tao
sẽ mét với quan tao, rồi đây bây sẽ biết tay tao ?
[Trùm Sò đánh Ngao]
-- Còn bây giờ mầy biết tay tao ! Mầy còn sống tới
ngày mai không mà nóị
[nói với Ất & Giáp] Hai thằng quỷ đó lại biểu nè !
[thấyẤt & Giáp đang ngủ gậc] Trời đất ơi nó ngủ
nữa rồi ! Hở ra là ngủ ! Hở là ngủ ! [đánh Ất &
Giáp] Ngủ ... ngủ ... ngủ ... ngủ ...
[Ất & Giáp đang ngủ gật bị Trùm Sò đánh, giựt mình]
-- Dạ ... chú gọi tụi con !
-- Làm ăn cái gì mà ngủ hoài làm sao làm ăn mậy !
[Ất phân trần]
-- Dạ tụi con mệt quá tụi con nghỉ một chút ...
[cáu kỉnh]
-- Cái gì? Làm cái gì mà mệt? Làm có vậy mà mệt
hả? Làm từ sáng sớm tới chiều tối mà than mệt !
Sao làm biếng quá vậy, trai trẻ gì mà làm biếng quá
vậy ! Tao ăn giỗ cả ngày nay có mệt mỏi gì đâu !
Bực mình ! Thức canh chừng nó ! Tao vô tao kiểm coi
đồ đạt mất gì ở trong trỏng? Nó đạp nó cạy sao
mà sậy cái cửa của tao rồi
[Trùm Sò dợm bước đi, Ất & Giáp níu lại]
[Ất]
-- Ơ chú ơi chú ... chú ...
-- Gì đó ?!
-- Chú quên rồi ! Chú quên cái vụ thưởng tụi con rồị
Hôm đó chú nói đứa nào bắt được ăn trộm chú
thưởng đó, chú nhớ hông ?
-- Tao hứa thưởng hông ?
-- Dạ có ... nhắc là chú nhớ hà ...
-- Có nói thì tao thưởng ! Hổng hứa thôi, hứa là
thưởng liền vậy hà ... [lận túi hò túi xê, hổng có
tiền] Thôi rồi! bỏ quên tiền trong nhà rồi! Thôi để
sáng mai thưởng sớm, sáng mai thưởng sớm cho há ...
............
[Trùm Sò vô trong]
[Ất]
-- Hứa nữa ...
[Giáp]
-- Hẹn nữa ... Tiền thưởng không khi nào mang theo cho
mình nhờ hết, còn việc làm không lúc nào ổng quên
... Chán quá ! Nay mai ổng chết mầy theo canh thây ma
ổng chớ tao hổng canh gác gì hết ! Mệt quá rồi ...
-- Bây giờ là đã canh ba rồi mà thức suốt đêm, canh
cái thằng cha ăn trộm này, tao với mày có nhắm
được chút nào !
-- Thôi tao đi ngủ à ! Mầy ở đây canh ổng chớ tao
chịu hổng nổi nữa rồi ...
-- Thôi tao cũng đi ngủ luôn chớ ở đây canh sao được
...
[Ất & Giáp bỏ vào trong, Ngao còn lại một mình]
-- Ốc ơi ... trở lại cứu bồ ... Mồ tổ mầy Trùm
Sò, tổ cha mầy Trùm Sò ... Mầy cướp giựt của thiên
hạ rồi mầy vu oan cho thầy bói mù đi ăn trộm ...
Phen này tao nhứt định tao kiện mầy tới ba tòa quan
lớn, cho mầy lết bằng mo, bò bằng mủn tao mới vừa
lòng !
[Ốc trở lại tìm Ngao, khều nhẹ, Ngao tưởng người
của Trùm Sò]
-- Tao ăn trộm ?!? ... Tao đá mầy cái chết à ! Cởi
trói cho tao hả? Tao đâu có cần ! Mầy, bộ hạ của
thằng Trùm Sò phải hông? Trùm Sò nó làm việc thất
lý, nó sợ tội, nó muốn xí xóa, nó sai mầy cởi trói
cho tao? Không ! hổng được đâu ! Mầy nói với thằng
Trùm Sò rằng nó đã hạ lịnh trói tao, thì bây giờ nó
muốn cởi trói nó phải cõng tao về tận nhà, lạy lụt,
năn nỉ, chầu rượu ...
[Ốc cởi trói cho Ngao, cõng Ngao chạy mất ... Có tiếng
chó sủa, Trùm Sò chạy ra ...]
-- Trời ơi, ăn trộm ở đâu nữa mà chó sủa quá trời
quá đất vậy cà !
[Trùm Sò ngó dáo dác không thấy Ngao, la lớn]
-- Trời đất ơi ! Thằng ... thằng ... thằng ăn trộm
đâu rồi ?! Rồi hai thằng quỷ cũng đâu mất rồi ?
Trời ... trời đất ơi, [kêu lên] thằng Ất thằng
Giáp đâu rồi !? thằng Ất thằng Giáp đâu rồi ?
thằng Ất thằng Giáp đâu ... rồi !!!
[Ất & Giáp ở trong dạ rân, chạy ra ...]
[hoang mang]
-- Trời ơi, trời ơi ... Sao bỏ đi đâu? rồi thằng ăn
trộm đâu rồi mậy ?
[Ất & Giáp ngáy ngủ]
-- Dạ thưa chú mới về !
[nạt]
-- Đi dâu mà về ! thằng ăn trộm đâu rồi ?
[Ất mắt nhắm mắt mở]
-- Dạ nó bị trói ở dưới gốc cây nầy chớ đi
đâu ...
-- Cây gì ?!?
-- Dạ cây mít ...
[Trùm Sò vung gậy đánh Ất và Giáp]
-- Mít gì ?! Mít ông nội mầy chớ mít ! Mít ông nội
mầy chớ mít ! ... Mít gì ?! Nhà này trồng mít hồi
nào mà có mít !?
[Ất & Giáp đau xít xoa]
-- Trời đất ơi ... như vậy là nó mở dây nó trốn
đi mất rồi ! Đồ ăn ruột cùng rùa ! [đánh Ất]
[Ất đau xít xoa]
-- Dạ ruột cùng rùa bổ lắm, chú có ăn hông ?!
[Trùm Sò đánh nữa]
-- Bổ thằng cha mầy chớ bổ ! Trời ơi tao dặn tụi
bây là ở đây thức canh chừng nó, tụi bây ra đằng
sau ngủ hết, bây giờ nó trốn biết đâu mà kiếm
đây ?!
[Giáp phân trần]
-- Dạ con đâu có ngủ, con canh kỹ lắm, hổng dám lìa
một bước nữa ! Sao kỳ vậy nè ?!? ... [ngó dáo dác
tìm]
[Ất cũng kể lể]
-- Mới chạy ra đằng sau uống có miếng nước, chạy ra
nó mất tiêu rồi !
[than vãn]
-- Trời ơi, tao dặn tụi bây là không được bỏ nó ở
đây một mình, tụi bây ra đằng sau ngủ hết, mà dại
gì nó không trốn !?
[Giáp]
-- Dạ chú ơi, chắc nó biết tàng hình hay độn thổ
chớ dây hồi nãy chú biểu con trói còn y nguyên đây
nè !
[tức giận]
-- Dây trói đây là nó mở nó đi rồi ! [đánh Giáp] ...
Trời ơi là trời ơi ... tao vô tao kiểm quần áo vàng
vòng tiền bạc của tao nó lấy sạch hết trơn hết trọi
rồi !
Trời ơi ... đã bắt được nó mà để cho nó trốn đi
mất ! Biết dâu mà kiếm đây ?! Trời ơi !!
Bao nhiêu năm làm Trùm, tao chỉ vơ vét được có bao
nhiêu đó thôi, bây giờ nó lấy sạch rồi ! Rồi đây
tao sẽ nghèo ! Tao sẽ nghèo mạt rệp như hồi chưa làm
Trùm !...
[Ất mỉa mai]
-- Chú mà nghèo ?! Chú mà nghèo chắc tụi tui mỏng như
tờ giấy quyến, gió thổi một cái cũng bay nữa
[Giáp đế thêm]
-- Thôi đi chú ơi ! Chú đang giàu đây nè, mà tụi tui
còn đói rã ruột !? Chú mà nghèo thì tụi tui có nước
mà nằm ở trong hòm đó ! Thôi bây giờ chú cho tụi tui
nghỉ ở đợ nhà này đi làm ăn xứ khác đi !
[Ất đồng ý]
-- Đúng rồi ! Chú cho nghỉ đi chú !
-- Ạ ... ạ ... mới nói nghèo cái nghỉ hả !? Ạ ... vậy
là tao biết rồi ...
[HÁT???]
Trùm Sò: [ca]
Hai đứa bây đồng lõa
với thằng đui
bây mở của sau
cho nó tóm hết trơn đồ tao
Rồi bây làm ngơ
để nó trốn đặng bây hẹn nhau
tới chỗ vắng để bây chia cùng nhau
Bây muốn tao nghèo xác xơ
để bây xúm với nhau bây cười chơi
Ất: [ca tiếp]
Chú Trùm ơi, oan đàn em ...
Đã mấy năm, tôi ở với chú rất trung
chẳng hề tham
Giáp: [ca tiếp]
Đói cả tháng, chẳng một ngày no
Làm cúp lưng, muốn té ho
Chẳng so đo cũng đâu có bỏ đi
thì có trộm của chi ai làm chi
[dứt HÁT???]
[Ất giận lẩy]
-- Được rồi ! nếu như chú nghi ngờ hổng tin tụi tui
nữa thì dứt khoát chú cho tụi tui nghỉ ở đợ nhà này
đi làm ăn xứ khác đi ! Vậy đi ...
-- Mày nói nghỉ nữa hả mậy
[Ất & Giáp đồng tình]
Xin chú cho nghỉ ! Dạ, xin nghỉ !
[hỏi gặn lại]
-- Mầy nhứt định vậy hả mậy ?!
-- Dạ ! nhứt định rồi !
-- Mầy gan phải hông? Nói nghỉ? Nghỉ liền ! Nói nghỉ
thì nghỉ liền !
[Ất & Giáp mừng rỡ]
-- Chú cho tụi tui nghỉ? Dạ cám ơn chú, tui con đi ...
[ngắt lời, lạnh lùng]
-- Trả hết nợ rồi nghỉ mày ! Hổng có đi khan như
vậy được ! Hổng có cám ơn khan như vậy !
[Ất ngạc nhiên]
-- Nợ ?!? Tui chỉ thiếu chú có mười giạ lúa hà, mà
ở đợ cho chú đã năm năm rồi ! Nếu tính lại thì dư
vốn lẫn lời mà ... mà còn ...
[ngắt lời]
-- Sao ?!? Mầy tính bằng tao tính hông? Tao tính riết
mà muốn sói đầu hết nè thấy hông ! Mười giạ lúa,
tính theo lời mỗi năm là mười giạ tiền lời ! Mà
công của mầy ở đợ cho nhà tao, một năm có sáu giạ !
Mỗi một năm mầy còn thiếu lại bốn giạ, năm năm nay
mầy thiếu lại hai chục giạ !
[Ất lắp bắp]
-- Mà ... mà sao ... sao nợ dữ thần vậy nè ?!
-- Ờ ! Giờ muốn ra khỏi nhà tao, trả cho tao hai mươi
giạ lúa và một trăm ba chục quan tiền vay bạc tháng,
rồi đi đâu thì đi ...
-- Nhưng mà cái hôm cha tui chết chú chỉ cho mượn có
mười quan ! Sao chú tính vô trong này quá trời vậy
nè ?!
[Trùm Sò khinh khỉnh]
-- Cái gì ?!? Ai nói mầy cho mượn? Tiền bạc để trong
tủ rồi nó mục sao phải cho mượn mậy? Tao cho vay !
Mầy nhớ kỹ là tao cho vay ! Tao chuyên môn cho vay mà !
Nếu năm đó mà không cho vay mười quan, để rồi tao
mua vịt Tàu, tao nuôi tới năm nay thì tao lời biết bao
nhiêu hông mậy ?
[Giáp thắc mắc]
-- Mà tiền vay gì mà đẻ lời dữ vậy chú !? Cái này
chắc chú định cắt cổ con người ta luôn !
-- Trời ! Mầy nói quá hà ! Mầy gieo tiếng oán cho tao
quá hà ! Tao thương nó thì tao mới tính rẻ : mười quan
mỗi tháng là hai quan mười hai tháng là hai mươi bốn
quan, năm năm là một trăm hai chục quan, cộng cho mười
quan vốn là một trăm ba chục quan ! Đưa ra mười quan
mà lấy vô một trăm ba chục quan đâu có nhiều nhỏ gì
đâu mậy !
[lưỡng lự]
-- Mà ... nếu như anh Ất ảnh thôi việc ảnh không có
tiền trả cho chú thì chú làm gì ảnh bây giờ ?
[mỉa mai]
-- Tao đâu có dám làm cái gì nó ! Tao sợ nó quá mà !
Đưa nó tới Lý Trưởng Hà, đánh nó một trận mềm
xương, trói gô nó lại rồi neo nước nó, đưa nó đi
ở tù mọt gông chớ làm cái gì mậy !
[Ất thất vọng]
-- Thật tôi không ngờ mà ! ...
-- Khỏi ngờ mầy !
-- Tôi không ngờ lòng chú quá bao la rộng rãi hết tình
thương những hại kẻ ăn người ở !
-- Bây giờ mới biết hả ??
-- Nhưng nếu tính như chú thì nợ này nếu trả cho hết
...
-- Thì làm sao ?
[VỌNG CỔ, câu 4]
Ất: [lối vô vọng cổ]
Thì suốt đời tui không làm sao trả nổi mối nợ
tôi ... đòi (HÒ)
Trùm Sò: [ca tiếp]
Chú nói quá ! Chú thấy hông ! Chú thương tôi một, còn
tui thương chú tới mười (HÒ)
Ất: [ca tiếp]
Ngày cha tôi nhắm mắt chú cho tôi mười quan tiền bảo
lãnh cháu để chôn cha Mười quan tiền nhân nghĩa (XÊ)
đó đã lớn như tìn thương của chú mà lớm mãi như
đàn gà mái đẻ say Nước mắt mồ hôi của tôi trong
sáu năm trời dãy nắng dầm mưa (XANG). Cày sâu cuốc
bẩm để cho lúa chú đầy bồ bụng tôi lép xẹp nợ
đẻ say hoài (HÒ)
[dứt VỌNG CỔ]
-- Ờ ! Nợ thì phải đẻ chớ sao ! Nói nhiều quá [chắc
lưỡi] Ôi nói nhiều nhức đầu quá mầy ơi !
Bây giờ làm sao? Nói tao xấu xa độc ác phải hôn ?
Thì trả tiền trả lúa cho tao đi ! Rồi muốn đi đâu
thì đi ! Ai mà muốn giữ tụi bây làm gì ăn cho hao
tốn? Tại kẹt là tụi bây thiếu nợ tao ! Tao buộc lòng
lắm ! Mới cho tụi bây ăn cơm, làm mà trả nợ cho tao !
Ai mà thương yêu tụi bây mà giữ? Làm biếng làm nhác
quá mà ! Làm thì ít, mà ăn thì nhiều ! Ăn làm sao
thấy mà phát sợ vậy hà? Ăn riết rồi chịu hổng
nổi, để gạo lứt nấu cho nó ăn, cho đỡ tốn đỡ
hao cho nó ngán. Vậy mà nó hổng chịu ngán đó chớ.
Gạo lứt vậy nấu một thằng ăn tới bốn năm tô !
Ăn thiệt thấy mà phát nóng ruột vậy hà !
Ất: [phân trần]
-- Cơm người ta làm người ta ăn mà chú cũng nóng
ruột nữa !
-- Làm cái gì nhiều ?!
[Giáp]
-- Tụi con làm nhiều lắm mà chú !
[ngắt lời]
-- Làm cái gì nhiều? Tướng tá mầy ốm nhách ốm nhom
mà làm cái gì nhiều ! Ờ ! làm vậy mà nhiều hả? Làm
từ sáng sớm tới chiều tôi mà than nhiều hả? Hả ?
Bực mình ! Nhìn trước nhìn sau thấy nhà đông người
sao mau hết gạo quá. Nói thiệt với tụi bây đó ! Cuộc
đời tao hổng biết thương ai hết mầy ơi ! Chỉ biết
thương tiền, với gạo !
[Giáp]
-- Còn tui, tui hổng thiếu nợ gì chú, thôi chú cho tui
đi ở chỗ khác làm ăn với người ta
-- Cái gì ?! Mầy mà hổng thiếu nợ hả ?
-- Dạ hổng có !
-- Ê, tao nghĩ nợ của mầy còn lớn hơn nợ thằng Ất
à mầy !
[ngạc nhiên]
-- Ủa !? Tui vay nợ chú hồi nào ?
-- Mầy quên hả ?
-- Dạ đâu có chú !
-- Cách đây năm năm mầy giữ trâu cho tao
-- Dạ đúng rồi ! Hồi đó con ở con chăn trâu !
-- Ờ ! Kỳ đó mầy làm sao để cho thiên lôi đánh
chết hết một con. Mà một con trâu cái, nó đang có
chửạ Mà tao biết chắc là nó có chửa song thai ... vì
tao thấy cái bụng nó bự lắm ...
-- Trời ơi chú làm như chú là bà mụ của con trâu vậy
đó !
-- Khỏi nói ! Tao nuôi trâu tao muốn nó đẻ mấy con là
nó sẽ đẻ cho tao mấy con hà !
[phân trần]
-- Nhưng mà ... kỳ đó trời đánh trâu chết chớ bộ
tui giết trâu chú sao mà chú ...
[ngắt lời, nạt]
-- Cái gì ?! Trời nào đánh trâu? Thôi dẹp ! Ông trời
ổng đánh mầy ! Cái mặt mầy ăn ở ác nhân thất
đức quá nên ông trời ổng đánh mầỵ Nhưng mà mầy
làm cách nào tràn qua tràn lại rồi mầy làm cách nào
cho trúng con trâu ! Làm chết một con, giờ phải đền
cho tao năm con mầy !
[kinh ngạc]
-- Ủa sao đền tới năm con dữ vậy chú ?!?
-- Ờ ! Vì trâu của tao là trâu nái mà ! Nó đẻ năm
một mà ! Nếu nó còn sống, bốn năm nay nó sẽ đẻ
thêm bốn con nghé nữạ Cộng thêm với hai con kỳ nó
chết tao nghi nó song thai là sáu ! Phải hông? Cộng với
con mẹ nửa là bảy ! Đáng lẽ là bắt đền mầy tới
bảy con lận đó. Nhưng vì lòng nhân đạo ! Vì lòng nhân
đạo ! Đền mầy có năm con thôi đó mầy
[Giáp kêu trời]
-- Trời ơi là trời ! Ngó xuống mà coi ông Trùm Sò
ổng nhân đạo nè trời !
-- Trời ơi mầy dám kêu trời mầy rủa tao !? Nam mô, nam
mô , nam mô ...
[Ất & Giáp]
-- Nam mô, nam mô , nam mô ...
-- Trời đất ơi mầy dám phạm thượng hả mậy? Hổng
có nói nhiều, thôi hổng có nói nhiều, mầy hỗn quá
đi ! Bây giờ làm sao? Không có tiền, không có lúa,
không có trâu trả cho tao ! Làm sao kiếm bắt được
thằng ăn trộm, hỏi nó lấy tiền bạc vàng ròng quần
áo đem trả hết cho taọ Còn không là ở tù mục xương
[đánh Ất & Giáp], ở tù mọt gông ! Chết với tao à !
[Trùm Sò vào trong]
-- Đánh nữa !
-- Đau dữ !
-- Mầy ở đây với ổng, tao đi à. Kỳ này tao tức
quá ...
-- Ở đây rồi ổng cỡi đầu cỡi cổ ...
[Trùm Sò đi ra, nghe được Ất và Giáp đang nói lén]
-- Mầy nói cái gì? Mầy chửi hả? Tao đập mầy chết
cha mầy bây giờ ...
[Ất & Giáp phân trần]
-- Dạ ... tụi con không có nói ... tụi con có nói gì đâu
...
[ngắt lời, nạt]
-- Im ! Hổng có nói ! Tụi bây không có quyền nói ! Để
tao nóị Mấy người nghèo không có quyền nóị Để
mấy người giàu người ta nóị Nè ! nhắc lại một
lần nữa : làm sao kiếm bắt được thằng ăn trộm,
hỏi nó lấy vàng ròng tiền bạc của tao đem trả hết cho
taọ Còn bằng không là [đánh Ất & Giáp] ở tù mọt
gông, ở tù mục xương ! [Xỉ] Chết à !
[Trùm Sò vô trong]
[HÁT???]
[Ất & Giáp]
Trời, trời ơi ...
Ngó xuống mà coi
người ta (cái mà) ăn cướp (ư rựng ư)
Lại bắt chúng tôi ở tù
Ở tù ?! Tui không ở tù
Tui không ở tù, tui không ở tù ...
[Ất & Giáp bỏ đi]
[Cảnh khác. Ốc cõng Ngao tới một chỗ vắng, thả
xuống]
[than]
-- Mở không, cõng nặng thấy bà nội !
[cự]
-- Thôi mầy ! Đừng có quở mầy ! Ngồi lưng mầy tao
tưởng êm lắm ! Ai dè ngồi lưng mầy thua ngồi lưng
trâu ! Gậy tao đâu ?
-- Gậy hả? Cõng chạy trối chết còn hổng kịp còn ở
đó mà gậy !
-- Hổng có gậy thì tao biết lấy gì dò đường về
nhà ?
-- Vậy chớ ở đây có gậy rồi bác biết đường nào
bác dò ?
-- Có gậy rồi tao ... tao nghe hơi gió, tao nhắm hướng
tao về tới
-- Hay quá há ! Chưa có yên đâu ! Bây giờ ở đây chờ
tui đị Tui trở lại tui đốt điếm canh đánh lạc
hướng tụi nó rồi tui dẫn cho về. Đi bậy ba bị bắt
tui hổng cứu bồ nữa à !
-- Mầy đi đâu thì đi, đưa gói đồ cho taọ
-- Nè ! Ăn dọng gì ăn đi [quăng gói đồi cho Ngao]
[Ốc bỏ đị Ngao sờ soạng gói đồ, nói một mình]
-- Cha ... đồ của thằng Ốc lấy mới dữ à !
[Có tiếng xôn xao kêu cháy nhà ... Ốc trở lại]
-- Mầy hả Ốc ?
-- Rồi ! khỏe ! Tụi nó lo chữa lửa rồi, hết ai rượt
theo mình
-- Mệt thấy ông bà ông vãi ! Ốc, mầy thấy quẻ của
tao hông ! Tiền hung, hậu kiết, thanh long phùng dương
tướng ! [cười] Ốc ơi, đồ mầy lấy được toàn là
đồ mới cả ! [cười]
-- Làm như thấy đường vậy, biết đồ mới đồ
nữa !
-- Cần gì phải thấy đường mậy ! Mười ngón tay của
mù là phương tiện tốt nhứt để đánh giá mọi thứ
đồ vật. Mười ngón tay của tao để làm chi? Để làm
gì? Để nắn bóp rờ rẫm mò mẫm sờ sẫm ... Đây,
tao rờ ở chỗ này nó nghe sột soạt sột soạt, lào xào
lào xàọ Chứng tỏ là hàng vải tơ lụa còn mới chưa
mai, mà nếu có mai : chưa mặc ! mà nếu có mặc : chưa
giặt ! Bởi vậy nó chưa giập mình, nó còn nghe sột
soạt sột soạt. Còn chỗ này nó mát tay tao quá nó êm
tay tao quá, chứng tỏ là tơ lụa quý giá. Mà không phải
tơ lụa hả, thì nó cũng phải là thứ nhung hảo hạng,
bởi vậy bàn tay tao sờ vào đây [chặc lưỡi, xuýt
xoa] ... mát quá ...
[hết ý]
-- Xời ...
-- Mà ở trong nầy tao mò tao tìm hoài hổng có một
thứ mà tao muốn tìm !
-- Thứ gì ?
-- Tao tìm cái đó đó ! Mầy giấu ở đâu ?
-- Giấu cái gì? Trời đất ơi cái bọc bác giữ chớ
tui giữ sao mà giấu ?
-- Cái bọc nầy là hiện vật? Mà cái tao tìm là hiện
kim ! Mầy giấu kim ở đâu ?
-- Kim gì ?
-- Kim ngân !
-- Xời ! Ai mà dấu ! bác nầy sao mà cái tật hà ...
-- Mầy đưa hông ?!
[Ngao mò túi áo của Ốc]
-- Cái gì dạ? Đưa cái gì? Bác làm gì vậy ?! Bác làm
gì vậy ?!
-- Tao xét ...
[Ngao mò túi áo của Ốc]
-- Xét cái gì đâu? Ờ ... nè ... đâu? Ờ ... đâu ?
[Ốc để cho Ngao xét, Ngao tìm được ]
-- Đây ! Ha ha .... đây ... Vàng há, bạc há, nữ trang há
! Chia liền tại chỗ !
[Ốc cười xuề xòa]
-- Chia làm sao ?
-- Bảy -- ba ...
-- Cũng được ...
-- Tao bảy, mày ba !
[sửng sốt]
--Sao dạ ?
-- Kẻ có công nhiều !
-- Công gì ?
[kể lể]
-- Mầy có biết tao xủ quẻ cho mầy đi tới nơi về
tới chốn : một công ! Cả đêm tao bị muỗi nhà Trùm
Sò nó cắn tao : hai công ! Chó nhà Trùm Sò nó cắm tao,
[mếu máo] tao biết thế nào sau này tao cũng bị bịnh
nặng lắm : đó là ba công ! Trùm Sò hổng biết nó
thù tao từ đời nào hổng biết, mầy nghĩ coi cây bây
lớn như vầy [ra dấu bự bằng cườm tay] nó quất vô
mình tao nghe phùm phụp phùm phụp vậy ! Sau này tao biết
chắc chắn là tao sẽ bị bịnh hậu ! [cười]
-- Hết rồi đó hả ?! Bây giờ tui mới biết con người
của bác à ! Đồ này ai lấy vậy ?
[hạ giọng]
-- Mầy !
-- Ờ ! Rồi ai cứu bồ bác ?
-- Mầy !
-- Nếu tui bỏ bác đằng nhà Trùm Sò thì bác đòi ai
mà chia ba chia bảy chớ ! Chưa cái gì hết trơn bác
thấy vàng bạc cái là ... là bác đòi hơn rồi ! [giận
lẩy] Bác quên cái tình nghĩa của bác với tui hồi nào
tới giờ ! Nhiêu đây mà ăn nhằm gì !? Nói thiệt
với bác ...
[Ngao xuống nước, giả lả ...]
-- Nói chơi với mầy, mầy xài nặng tao? Bác giỡn
với mầy đó Ốc à. Chớ mầy có chia cho tao tám thì
tao cũng không bao giờ nhận đâu, chớ đừng nói tao
đòi hỏi bảy ! Tao với mầy, tao giúp mầy còn không
hết mà, tao nỡ tao ăn hơn mầy sao Ốc !?! [cười cầu
tài]
[Ốc dịu giọng]
-- Thôi bây giờ vầy nè : tui với bác hồi nào tới
giờ cái gì cũng vậy ...
-- Ờ ...
-- ăn đồng chia đủ
-- Ờ ...
-- Nhưng mà về nhà mới chia, cho kín đáo một chút.
Chia ở đây lỡ Lý trưởng đi tuần tới bất tử ...
[thầy Lý và biện chợt đi tuần tới, nghe Ngao và Ốc
bàn chuyện chia chác ]
-- Nói gì Lý trưởng đây? Í ! Đồ lấy ở nhà Trùm
Sò đây hả? [thấy Ngao] Í trời ơi ! còn thằng đui ...
ai thả mầy về đây hả? [lớn tiếng] Ai thả mầy về
đây ?
-- Dạ thưa thầy Lý ... dạ không ... dạ không ai thả ! Mà
tôi thả tôi !?
[nạt]
-- Láo ! Chớ hổng phải mầy nhờ thằng Ốc cõng mầy
chạy hả ?! Biện, trói đầu hai thằng này chờ sáng
giải lên quan ... Trói lại ...
[Ốc xuống nước năn nỉ]
-- Dạ ... dạ thưa anh biện, tội nghiệp anh biện, anh
biện cho em nói ít lời anh biện ...
[Ốc nói nhỏ với Ngao]
-- Đừng có nói gì bậy bạ hết nha, để tui làm việc
với thầy Lý nha ...
[Ngao nhắc Ốc]
-- Ốc ! xuống nước nhỏ !
[Ốc nhỏ nhẹ với thầy Lý]
-- Dạ, kính thưa thầy Lý. Dạ thầy Lý cũng biết, tui
với bác Ngao hồi nào tới giờ trong làng không có phải
là kẻ gian tham trộm cắp gì của aị Nhưng chẳng qua lúc
này khổ quá ... cho nên mới đi làm ăn bậy bạ như
vầỵ Chẳng mai gặp thầy Lý giữa đường. Dạ xin
thầy Lý từ bi hỉ xả tha thứ cho, chúng tôi mới lỡ
lần này là lần thứ nhứt ...
[thầy Lý nạt]
-- Im ! Một lần bắt được trăm lần không mầy !
Biện ! Trói đầu nó lại mầy ...
-- Khoan khoan anh biện, cho em năn nỉ vài tiếng nửa anh
biện ... tội nghiệp anh biện ...
-- Ốc con ! con Ốc ...
-- Gì nữa ?! ...
-- Dùng tình cảm ! ...
[Ốc thử lần nữa]
-- Dạ kính thưa thầy Lý. Dạ thầy Lý là người nhơn
đức trong làng này xưa nay ai cũng biết. Nếu hôm nay
vì phận sự mà thầy Lý bắt hai đứa tui đem về ...
dạ thì cũng tốn cơm chớ cũng không ít lợi gì ! Dạ
thôi để tui tính như vầy cho nó gọn ...
[dịu giọng]
-- Mầy tính làm sao ?
-- Dạ đồ này tui lấy được của Trùm Sò, thôi em xin
biếu hết lại cho thầy Lý ...
-- Ứm ừm ... bậy ... bậy ... bậy ...
[Biện nói vô]
-- Dạ ... dạ dúng rồi đó chú !
-- Đúng làm sao ?
-- Anh Ốc không phải là tay chuyên nghiệp ! Nên anh ta
không biết được luật lệ giang hồ. Xin chú hãy
nương tay !!
-- Ha ha ha ... chú Ốc biết hối lỗi
[Ốc mừng]
-- Dạ !
-- Thằng biện lại nói vào !
-- Dạ ...
[cười]
--Thôi, nhứt khứ tao tha cho đó nghe ...
[Ốc rối rít]
-- Dạ cám ơn thầy, cám ơn thầy ...
[Ngao cũng vậy]
-- Hy vọng tràn trề ...
-- Thôi tao tha rồi đó. Dẫn thằng Ngao đi về đi, ở
đó tao bắt tao giải đi bây giờ ! [nạt] Đi về !
[Ngao nói với Ốc]
-- Đồ đâu ?
-- Tiêu rồi !
-- Ai lấy ?
-- Thầy Lý !
-- Thế là tiêu tan niềm hy vọng ...
-- Về bác !
-- Chưa về !
-- Gì nữa ?
-- Ở lại !
-- Chi vậy ?
-- Khiếu nại !
[Ngao khúm núm với thầy Lý]
-- Dạ ... thưa thầy ...
-- Gì đây ?!
-- Thầy biết hồi đó tới giờ ở trong làng thầy là
người trên trước, tôi đâu phải kẻ tham, thằng Ốc
đâu phải kẻ gian. Nhưng hoàn cảnh tui quá khổ ! [thểu
não] Tết sắp tới nơi mà riêng tui thì te tua tơi tả
[biện bực mình]
-- Trời đất ơi ! quần áo còn nguyên mà rách ở
đâu? Rách ở đâu ?!
-- Nguyên có một bộ hà ! Nhứt y nhứt quởn hà ! Nếu
bộ này tan nát thì đời tui nát tan. [cười cầu tài]
Dạ thưa thầy, quần áo mấy chục bộ đó thầy đem
về cho thím ở nhà xài, nhưng thầy thương cho tui với
thằng Ốc ba bộ. Nó còn trẻ, cho nó một bộ thôị
Tui tàn tật xin thầy thương cho hai bộ
[biện bực mình]
-- Trời đất ơi ! Cha gia đui nầy nhiều chuyện quá !
[nạt] Đi chỗ khác ! Đi !
[Lý trưởng can]
-- Thôi ... thôi ... thôi được rồi biện. Mở đồ ra,
lựa cho thằng Ngao hai bộ đồ nhung mới, còn riêng
thằng Ốc tao cho nó một bộ đồ tốt ...
[Ngao & Ốc hí hửng]
-- ... rồi đưa tụi nó lên quan !
[Biện thêm vô]
-- Đi ! đi lên quan xin !
-- Thôi! khỏi lên quan, cũng khỏi dám sinh. Hôm nay gặp
thầy mà thầy nhân đức thầy thạ Thôi cám ơn thầỵ
Xin tạm biệt!
-- Đi về ngay ! Lải nhải là chết ! Đi !
[Ốc nói với Ngao]
-- Bác ơi, kể như chuyến này mình đi cúng ...
[Ngao tiếp]
-- ... rằm tháng bảy
[Ốc và Ngao đi, Lý trưởng và biện cười khoái chí.
Lý trưởng bàn với biện]
-- Biện, bây giờ đồ này há ... [nói nhỏ không nghe]
=================
[cảnh ở miếu của thầy Bảỵ Thầy Bảy đang lui cui bên
nhang đèn. Có tiếng cô bóng Năm tới tìm thầy Bảy,
gọi vọng vô]
-- Anh Bảy ơi, anh Bảy à ! Có anh ở trong đó hông anh
Bảy ?
-- Ai đó ?!?
-- Em nè anh Bảy ơi ...
-- Ai nghe tiếng quen quen vậy? Vô đi ! Làm cái gì mà
mới giờ này lại la om xòm rồi ?!
[cô bóng Năm bước vô, thầy Bảy cười mừng rỡ]
-- Í trời ơi ... hê hê hê ...
-- Í trời ơi ... tưởng anh hổng có ở trong này chớ !
-- Chèn ơi cưng của anh mà anh tưởng ai chớ. Hỗm rày
đi đâu mất biệt làm kiếm gần chết, hổng thấy
mặt mày dữ vậy ?
-- Kiếm cái gì? Hỗm rày em đi kiếm mối cho anh chớ
đi đâu !
-- Bộ có mối hả ?
-- Anh ơi cái mối này ngon lắm ! Cái vụ Trùm Sò mất
trộm đó !
-- Trùm Sò mất trộm làm sao có mối ?
-- Hứ ! Anh hổng biết gì hết ! Nè, thầy Lý muốn gài
để làm tiền thằng cha Trùm Sò đó, với muốn bắt
buộc con mẹ Hến này làm vợ bé cho ổng !
-- Ạ ... a ... a ... vậy hả ?! ha ha ...
-- Anh thấy hông ! Ổng nói với em rồi, về nói lại
với anh y theo cái kế của ổng mà làm đị Chừng nào
xong rồi tiền bạc ổng sòng phẳng cho mình
-- Chèn ơi, em lúc này coi bộ giỏi ghê à !
-- Ừa ! Hai ổng đang trên đường đến đây tìm anh
để nhờ anh thay đồng tiền vật. Bây giờ há, anh
cứ ... [nhìn cái miếu] ... Trời đất ơi, sao mà hổng
có hoa quả gì ! Anh để lạnh tanh hà !?!
-- Chưa có thân chủ mà đòi đốt nhang làm chi cho nó
hao !
-- Xí .....
-- Phải tiết kiệm chớ ! Em nói làm sao? Em nói ông
Trùm với thầy Lý sắp tới đây phải hông ?
-- Đi tới bây giờ nè !
-- Nè, bây giờ em vô nhà em nghĩ đỡ đị Khi nào ông
Trùm tới đây nhờ anh khiển đồng tiền vật, anh kêu
em ra đây ngồi đồng. Nhớ ngồi cho kỹ, đừng để
lộ tẩy nghe hôn !
-- Chuyện của em mà anh cứ nhắc hoài !
-- Rồi đó ! Đốt nhang lên ...
-- Anh, anh à ... hai ổng tới kia kìa !
-- Nè, em qua bển em nghỉ đị Khi nào anh kêu là qua liền
nghe hôn
-- Ừa ! Anh lo, em đi nghen hôn
-- Đi đi ... đi mau đi ...
[tiếng thầy Lý ở ngoài vọng vô]
-- Tới rồi Trùm ơi ... tới rồi Trùm ơi ... Vô Trùm
ơi ...
[thầy Lý và Trùm Sò bước vô chào thầy Bảy]
-- Dạ khỏe hông thầy Bảy ?
-- Dạ thưa ông Trùm với thầy Lý ghé chơi hay có
chuyện gì cần ?
[Trùm Sò thểu não]
-- Dạ cũng có chút việc tính nhờ thầy giúp đây
chớ ... Rủi quá ! Đêm qua nhà tui bị mất đồ. Nghe
thầy Lý giới thiệu nói thầy Bảy đây hay lắm, bây
giờ tới nhờ thầy Bảy khiển đồng tiền vật giúp
giùm tui coi, khổ quá !!
-- He he he ... Tưởng chuyện gì chớ chuyện đó ông
Trùm yên tâm. Dầu kẻ trộm có giấu đồ trên chín
từng trời hay dưới ba lớp đất, tui cũng sai âm binh
tìm cái một !
[thầy Lý nói với Trùm Sò]
-- Ông Trùm nè, ông đừng có buồn nữạ Ông thầy Bảy
này cao tay ấn lắm. Bây giờ ông khấn đi, thế nào
cũng tìm lại được của mất hà.
-- Bây giờ váy hả ?
-- Dạ tui nói không phải khoe với ông Trùm, không lúc ...
[thầy Bảy bắt gặp Trùm Sò đang giỡn với hình nộm
ông Đô Dông]
-- ... Í trời trời ơi ... trời ơi chết rồi ... trời
ơi ...
-- Cái gì vậy? hả ?
-- Trời ơi chết tui rồi ...
[Trùm Sò lẩm bẩm, dụt ông Đô Dông xuống đất]
-- Bỏ cái gì trên bà thờ vậy ?
[thầy Bảy nạt Trùm Sò]
-- Trời ơi ! Ông Đô Dông chớ phải đồ chơi con nít
sao ông giỡn kỳ vậy ông ?!
-- Dạ tại tui hổng biết ... dạ tại tui hổng biết ...
Trời ơi chết tui rồi ...
-- Mua đồ cúng liền nghe hôn ! Cho ông biết ở xóm này
không biết bao nhiêu người gãy tay vì chọc giận ổng
rồi đó !
-- Dạ dạ ... để tui về tui cúng, tui cúng lớn lắm, tui
mua mắm muối tui cúng ... dạ ...
[thầy Lý nhắc]
-- Thầy Bảy ơi, bây giờ mình khởi sự được rồi
thầy Bảy ...
-- Dạ bây giờ là đúng giờ linh rồi đó. Bây giờ tui
cần một người ngồi đồng xin ông Trùm cho người
nào thân tín nhứt của ông ra đây ngồi, để thấy rõ
là tui không phải là thứ thầy pháp giả mạo làm bậy
bạ kiếm ăn
[thầy Lý đẩy đưa]
-- Ổng nói phải à ông Trùm à !
-- Thầy Bảy đừng có ngại, thầy Bảy có người giúp
giùm tui luôn đi thầy Bảỵ Tui ... tui ... tui thầy Bảy
lắm mà, thầy Bảy đừng có ngại hết trơn hết trọi
gì á ..
-- Ờ mai nha ! Sẵn có cô bóng Năm mới qua lễ tổ nè.
Nhờ cô ra đây ngồi là chắc ăn đó
-- Hả? có cô bóng Năm hả? Trời ơi ông Trùm ơi, cô
bóng Năm này mà ngồi đồng hả, hổng có ai qua nổi
hết á ! Vì cô ta là gái còn trinh, nên người khuất
mặt khuất mày mới chịu dựa vào mà đưa đường chỉ
lối đó !
[thầy Bảy đế thêm]
-- Dạ nếu không phải là gái đồng trinh thì ngồi
đồng lâu lên lắm. Ông Trùm đợi tui gọi cô Năm
nha ... [gọi vọng vô] Cô Năm ơi ... cô Năm ...
[cô bóng Năm ở trong dạ vọng ra, thầy Bảy nói với
ông Trùm]
-- cổ nghe, cổ nghe rồi ...
[cô bóng Năm bước ra]
-- Dạ em chào thầy Lý, dạ chào ông Trùm ...
-- Dạ chào cô Năm ...
-- Cô Năm à, ông Trùm vừa mất trộm đồ nên tới
đây nhờ tui khiển đồng tiền vật, mà bây giờ hổng
có người ngồi đồng nên ông Trùm muốn nhờ cô Năm
ngồi dùm một bữa được hông ?
[làm bộ tịch]
-- Thôi thôi kiếm người khác đi, em mắc công chuyện
em ngồi hổng được đâu ... thôi ...
-- Trời ơi cô Năm, hổng mấy thuở cô giúp dùm tui cô
Năm. Tui khổ quá cô Năm ...
[thầy Lý nói vô]
-- Cô Năm ơi ... ráng giúp dùm đi cô Năm ...
[thầy Bảy giục]
-- Kệ mà, cũng người ở trong xóm làng, lâu lâu ráng
giúp dùm ổng một bữa đi ...
[ỏn ẻn]
-- Nhưng mà nói thì nói vậy chớ hổng mấy khi thầy
Lý, ông Trùm nhờ, (ỏng ẹo) em từ chối coi kỳ quá !
-- Coi vậy cô Năm tử tế lắm !
-- Dạ, cám ơn cô Năm giúp dùm ...
-- Cô Năm ơi, cô lại cô ngồi tui khiển đồng ngay bây
giờ !
-- Ừa thôi được rồi, em ngồi ...
[cô bóng Năm ngồi xuống]
-- Dạ thưa ông Trùm đặt tiền tổ để tui bắt đầu
khiển đồng
[thầy Lý]
-- Ờ phải đó ông à ! Đặt tiền tổ đi chớ ...
-- Trời đất ơi, phải đặt tiền nữa hả ?!
[cằn nhằn]
-- Chớ làm sao ! Mình là gia chủ phải đặt tiền tổ !
Hổng biết gì hết trọi !?!
[lưỡng lự]
-- Mình quen nói bớt được hông ?
[thầy Lý cự]
-- Hưm ...
-- Dạ phải, phải có lễ vật mình mới khiển đồng
được chớ !
-- Dạ, đặt chừng bao nhiêu lận ?
[thầy Lý an ủi]
-- Hổng có bao nhiêu đâu, chút đỉnh hà !
[thầy Bảy lắc lắc ông Đô Dông, hỏi, rồi kề tai
nghe]
-- Ông Trùm hỏi đặt bao nhiêu? ... [nói với Trùm Sò
và thầy Lý] Dạ ông Đô Dông nói ông Trùm cũng quen, ăn
rẻ hai mươi quan !
[thở dài than]
-- Trời ơi ... hai mươi quan mà rẻ !
-- Dạ có bớt rồi đó !
-- Trời đất ơi, nghe nói tới muốn làm mệt rồi
nè ...
-- Dạ thưa, xin ổng bớt cho chớ nhiều quá kham hổng
nổi ?
[thầy Lý rầy]
-- Hưm ... kỳ quá ...
[thầy Bảy lại lắc, nói với ông Đô Dông và nghe]
-- Ông Trùm hỏi bớt chút đỉnh được hôn? [nói với
Trùm Sò] Dạ ổng nói : người khuất mặt khuất mài,
bao nhiêu nói bao nhiêu chớ hổng có nói thách !!
[than]
-- Trời ơi ... nói vầy làm sao trả giá được đây
trời !
[thầy Lý hối]
-- Thôi ! trả giá gì nữa, lấy ra đặt đại cho rồi
đi mà, kỳ quá !
-- Ông có đưa tui đặt cho !?
-- Hưm ! Ông là gia chủ biểu tui đặt? kỳ vậy ?!
[Trùm Sò vừa lận lưng rút tiền vừa than. Trước khi
đưa tiền cho thầy Bảy còn tiếc nuối hun tiền]
Khổ quá ! kẹt quá, làm sao bây giờ ...
[cô bóng Năm định dành nhưng thầy Bảy giựt trước]
-- Dạ chưa cô Năm ! Để đây, tui để trên bàn tổ
cúng, rồi một hơi mình tính !
Đây, cô Năm cầm ông Đô Dông đi [đưa ông Đô Dông
cho cô bóng Năm] ... Đó ...
Cô Năm ơi ... đây ... cô Năm đội lên nghe hông [trùm
khăn lên đầu cô bóng Năm] ... đó ...
Dạ thưa ông Trùm, tui bắt đầu khiển đồng à !
Nga ... á ... a ...
Tiên sư tổ sư Tề Thiên Đại Thánh ...
Hồng Hài, Vương Tiễn, La Sát, Ma Vương ...
Bà Cố, bà Hồng, chúa Tiên, chúa Sứ ...
Ông Táo ông Tiên nghe tiếng thầy kêu về ăn thịt
chuột ...
Là hỡi ... âm binh ...
[cô bóng Năm lên đồng nhanh quá, Trùm Sò xì xào nghi
ngờ không tin]
-- Thầy Lý ơi, hổng biết lên thiệt hay lên giả ?! ...
-- Í ! thằng cha nói bậy nè ! Người ta lên thiệt chớ
hông phải lên giả đâu hè ...
-- Sao có mấy lần là lên liền hà ?!?
-- Đừng có nói bậy nói bạ ! Lên thiệt mà ! ...
[cô bóng Năm nghe được, giận dỗi ngoe nguẩy đứng
dậy]
-- Thôi tui về ! tui hổng làm nữa, tui về ! Tui về
thầy Lý ! Ông đứng đây ông nghe ông Trùm ổng nói tui
lên giả. Thôi bây giờ ai lên thiệt thì lại đây ngồi,
tui hổng ngồi ! Tui về ...
[thầy Lý năn nỉ]
-- Thôi cô Năm à, ông Trùm hổng biết mà ... [nói với
Trùm Sò] Trời ơi ... nói bậy nói bạ không hà !
-- Thôi ... tui đi về ...
-- Thôi cô Năm, năn nỉ cô Năm, cô làm giùm đi cô
Năm ...
[thầy Bảy thúc]
-- Trời ơi ... mần ăn thì nhịn nhục mần ăn chớ gây
lộn làm chi cô Năm !?!
-- Thôi ... người ta nói vậy ... tui hông có ngồi ...
[thầy Lý kêu nài]
-- Thôi, bỏ qua đi cô Năm à ...
-- Ông Trùm đừng có nóng, ông cứ đứng yên đó, tui
sẽ tìm lại vật cho ông, đừng nói tiếng nào cho công
năm buồn hết nghe hông !
[Trùm Sò hối hận]
-- Dạ dạ ....
-- Cô Năm à ... cô cũng nên thông cảm ... [chợt thấy
cô bóng Năm đang kẹp ông Đô Dong trong nách] ... Trời,
trời ơi ...
-- Cái gì vậy ?!?
[thầy Lý]
-- Í ... í ... Sao vậy nè !?!
[thầy Bảy giựt ông Đô Dông trong nách cô bóng Năm,
nói không.[/color