Hai Người Và Một Câu Chuyện Ẩn Danh

Những tin tức hay, lạ, vui, và hữu ích cho đời sống.
Xin đừng tranh luận về chính trị, tôn giáo, sắc tộc ...

Moderator: A Mít

Hai Người Và Một Câu Chuyện Ẩn Danh

Postby thuongmotnguoi » 12 Dec 2006

Câu chuyện giản đơn nhưng đầy nghĩa cử giữa một vị luật sư và một chàng sinh viên (SV) trường luật gặp nghịch cảnh.

Ba năm trời họ luôn song hành, nhưng không hề biết mặt nhau và thầm lặng gieo một niềm tin yêu và hi vọng giữa cuộc đời.

Câu chuyện người SV

Người SV tên là Ngô Văn Khôi, quê ở Tam Kỳ, Quảng Nam. Anh học Trường ĐH Luật TP.HCM niên khóa 2003-2006. Một ngày chuẩn bị vào hè của năm 2, Khôi và người em trai đột ngột nhận được một lời nhắn từ quê nhà: “Ở nhà có người bị tai nạn, hai anh em về gấp”. Vậy là bỏ dở môn thi còn lại, hai anh em tức tốc lên xe đò trở về thị xã Tam Kỳ. Nhưng mọi việc đều đã muộn, người cha thân yêu của hai anh em Khôi đã ra đi về với cát bụi.

Tai nạn trong khi làm phụ hồ của người cha đã làm mịt mù con đường học hành của những đứa con. Khôi định bỏ học ở nhà phụ mẹ làm mướn nuôi em, nhưng cứ đêm đêm hình bóng cha lại quay về với lời dặn dò ngày Khôi lên xe đò vào Sài Gòn nhập học: “Bằng mọi cách phải xong đại học nghe con...”.

Khôi muốn gửi một lời tâm sự với người cha đã về bên kia thế giới bằng cách viết một bức thư gửi cho một tờ báo. Bức thư được chọn đăng báo. Trong nhiều bạn đọc gửi thư sẻ chia cùng chàng SV trẻ có một cuộc điện thoại của một nữ luật sư. Bà bảo muốn được cấp một học bổng hằng tháng trong suốt các năm học còn lại cho chàng SV trường luật chỉ với một điều kiện: tuyệt đối không được nêu danh tánh. Và câu chuyện bắt đầu: hằng tháng Khôi bất ngờ nhận học bổng mà không hề biết chủ nhân của học bổng là ai. Ba năm học trôi qua, anh rất nhiều lần tìm gặp người đại diện trao học bổng để hỏi thăm, tìm gặp vị ân nhân... Nhưng tất cả đều: “À, chỉ là một mạnh thường quân muốn lo cho SV nghèo ấy mà; họ không để lại địa chỉ...”.

Cho đến khi Khôi tốt nghiệp đại học. Trước khi rời khỏi Sài Gòn về quê làm việc, Khôi có một đề nghị tha thiết với người đại diện trao học bổng là anh có nguyện vọng muốn gặp được người giúp đỡ mình trước khi chuyển sang một bước ngoặt khác của cuộc đời. Lời khẩn thiết này cuối cùng cũng có kết quả : một lịch hẹn sau ba năm trời không biết mặt nhau đã diễn ra...

Câu chuyện nữ luật sư

“Cách đây ba năm, tôi đã muốn khóc khi đọc thư của Khôi trên báo. Tôi quyết định mình sẽ làm một việc gì đó cho em. Khi thực hiện tôi ra điều kiện: đừng cho em biết và không được đăng báo. Suốt ba năm không gặp mặt, nhưng tôi vẫn luôn theo dõi chuyện học hành của Khôi...” - luật sư Trần Mỹ Thoa, người trao học bổng cho Khôi, tâm sự.

Đó là một buổi sáng, sau ba năm cuộc gặp gỡ giữa Khôi và ân nhân mới diễn ra: “Nhìn Khôi, tôi thấy đó là một sự sáng sủa, đặc biệt gương mặt lại có nét của một sự đôn hậu, chân tình. Em đưa cho tôi một bức thư với lời hứa rằng: Con sẽ không bao giờ quên ơn cô và nguyện sẽ làm bất cứ điều gì để giúp đỡ những người khác trong cuộc sống này như lời cô dặn”. Chị Thoa ôm Khôi vào lòng như tình một người mẹ và nói: “Xin đừng nói lời cảm ơn mà hãy nghĩ về cuộc đời như một dòng chảy bất tận chung quanh mình, như một sự tiếp nối, trên đường em đi nếu có thể làm được điều gì giúp cho ai đó, xin hãy làm để cho dòng chảy tiếp diễn qui luật bất tận của nó”.

Trong buổi gặp mặt, luật sư Thoa nhắn gửi Khôi rằng: “Nếu con chọn con đường làm một viên chức nhà nước, con phải giữ mình trong sạch. Nếu chọn con đường làm luật sư thì lắm sóng gió, con phải giữ được sự thanh liêm, đạo đức và lòng thương người của mình”.

Hiện giờ Khôi đang giảng dạy ở Trường cao đẳng Kinh tế đối ngoại tỉnh Quảng Nam. Câu chuyện của luật sư Thoa đã ẩn mãi trong tâm hồn Khôi: “Tôi không thể tưởng tượng được trong cuộc sống này có một người ẩn danh hỗ trợ mình suốt ba năm trời mà mình không hề biết một tí gì về họ. Mỗi lần nản lòng, tôi luôn lấy chuyện của cô Thoa làm động lực vươn lên. Tôi chọn nghề giáo, cũng là một phần vì tôi học được bài học lớn từ cô Thoa: âm thầm giúp những người trẻ tuổi đi sau mình...”. Còn luật sư Thoa vẫn tiếp tục công việc của mình. Trong câu chuyện riêng tư, chị thỉnh thoảng lại nhắc hình ảnh một cô nữ SV quê miền Trung, mồ côi mẹ. Hằng ngày trong cặp cô SV này có thêm một bộ đồ bởi sau giờ học, cô thay bộ đồ khác và đi làm “oshin”...

Tôi đã theo câu chuyện của Khôi suốt ba năm trời và tôi tin một câu chuyện ẩn danh khác đang bắt đầu tiếp diễn...

NGUYỄN VĂN TIẾN HÙNG

(Báo Tuổi Trẻ)
[/img]
Em giờ xa ngái dặm trường
Anh làm sao níu chút hương ban đầu?
User avatar
thuongmotnguoi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $837
Posts: 244
Joined: 13 Aug 2006
Location: Lòng đất
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng thuongmotnguoi từ: MuaThuDuoiMua, Minh Chau

Return to Kiến Thức Đó Đây



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 46 guests